Hắn đi tới bên ngoài một căn biệt thự, gõ cửa.
Một giọng nói ôn hòa từ trong truyền ra:
“Ai vậy?"
"Ta, Khánh Trần đây, ta có chuyện cần hỏi."
Khánh Trần đáp.
Cánh cửa được mở ra, Linh đứng ở trong phòng, nhất ngồi trên ghế sô pha xem phim truyền hình.
"Có chuyện gì hả?"
Linh cười hỏi.
"Chắc chắn ngài đã biết được chuyện diễn ra trong thành phố số 10, phải không?" Khánh Trần hỏi.
"Ta biết."
Linh gật đầu.
"Chúng ta chỉ còn cách rút lui hay sao?"
Khánh Trần nghiêm túc hỏi:
“Ta không nói tới những thành viên nòng cốt bây giờ, mà là tất cả thành viên Hội Phụ Huynh, tất cả đều phải rút lui hay sao?"
Linh cẩn thận, nghiêm túc nhìn Khánh Trần:
“Giải pháp tối ưu mà ngươi tính ra được chính là tất cả mọi người nhất định phải rút lui đúng không? Dựa vào thực lực của các ngươi không đủ để ngăn cản đối phương ở địa khu Trung Nguyên được."
"Đúng."
Khánh Trần gật đầu.
Lúc này trong bóng đêm đen kịt như mực nước, mây đen trên bầu trời nặng nề vô cùng.
Linh suy nghĩ một chút, đáp:
“Kết quả tính toán của ta cũng giống như ngươi."
Linh nói tiếp:
“Dựa theo tính toán của ta, cho dù hiện giờ chỉ có bộ đội tiên phong của Tây đại lục tới thì cái Liên Bang bị tàn phá này chống lại nổi."
"Kashima ở phương bắc đã sụp đổ hoàn toàn, Jindai thì mới được Jindai Kura tiếp nhận, nhưng dư đảng Jindai đã lái cứ điểm trên không đi, bộ đội trên không cũng đã bị tổn thất quá nửa ở trong cuộc nội chiến này. Đương nhiên chuyện này đối với các ngươi là chuyện tốt, vì bản thân Jindai là một thế lực nối giáo cho giặc, nó bị tiêu diệt càng sớm càng tốt. Nhưng vấn đề cũng nằm ở đây, nó đã không thể ngăn cản được thành phố Phong Bạo, thành phố Bạch Ngân nữa rồi."
Vậy nên sau khi bộ đội tiên phong tới, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, tập đoàn Jindai vừa mới nằm trong tay Jindai Kura cũng sẽ bị nhấn chìm trong dòng sông lịch sử.
Linh:
“Nếu như Jindai Kura không thể ngăn cản cho các người trên mười ngày, vậy thì thậm chí là các ngươi còn không thể rút lui, đây chính là kết quả tính toán chuẩn xác nhất."
Khánh Trần hít một hơi thật sâu:
“Vậy phía nam thì sao?"
Linh lắc đầu:
“Chỉ nhìn lực lượng quân sự đơn thuần ở phía nam thì chưa hẳn đã có thể chiến thắng Khánh thị, nhưng Khôi Lỗi Sư là một biến số, hắn ẩn nấp khiến tất cả mọi chuyện trở nên không xác định được. Những ngày gần đây ta đều đã đọc những tin tức tình báo mà ngươi cho người mang tới, nhưng trong số đó chỉ duy nhất Khôi Lỗi Sư là không có tin tức cặn kẽ. Chúng ta giả thiết trong tay hắn thật sự có vài vị họa sĩ suốt đời gắng sức vẽ tranh, như vậy thì ngươi có lòng tin ngăn cản hơn một nghìn tác phẩm hội họa cấp A xuất hiện hay không?"
"Không có."
Khánh Trần lắc đầu đáp.
"Không có lựa chọn nào khác, các ngươi nhất định phải rời đi, tập trung lực lượng về phía tây nam, hoàn toàn từ bỏ Trung Nguyên, đây chính là lựa chọn duy nhất trước mắt."
Linh nói:
“Vả lại, khi bộ đội chủ lực của vương quốc Roosevelt đến, thậm chí các ngươi còn phải từ bỏ tây nam, chỉ còn cách trốn vào trong khu cấm kỵ rộng lớn."
Linh phân tích tình thế mà không chút nể nang gì cả, nhưng Khánh Trần hiểu rất rõ tất cả những điều này là sự thật.
Kết luận của Khánh Trần giống hệt với đối phương, chỉ là hắn vẫn ôm một chút hi vọng le lói, muốn xem trí tuệ nhân tạo này có biện pháp nào tốt hơn hay không thôi.
Nhưng đối phương cũng không có bất kỳ cách nào khác cả.
"Liệu giữa chúng ta và vương quốc Roosevelt có thể nào chung sống hòa bình với nhau hay không?"
Khánh Trần hỏi.
Linh cười đáp:
“Điều này chẳng khác nào ngươi đang hỏi vấn đề liệu sói có thể không ăn thịt hay không vậy? Sói và dê vĩnh viễn không thể chung sống hòa bình với nhau được."
"Cảm ơn."
Khánh Trần xoay người rời đi.
Nhưng đúng vào lúc này, Linh ở phía sau lưng hắn đột nhiên nói:
“Nhưng cuối cùng ta cảm thấy chưa chắc các ngươi sẽ thất bại."
"Vì sao chứ?"
Khánh Trần quay đầu lại hỏi.
"Vì các ngươi đã từng đánh bại ta."
Linh mỉm cười, nói.
Khánh Trần im lặng.
Linh nói tiếp:
“Nói một cách chính xác thì không phải các ngươi mà là dân tộc các ngươi. Thật ra vũ khí của các ngươi vẫn luôn không phải là năng lực của siêu phàm giả, không phải những tiến bộ mà khoa học kỹ thuật đem lại."
"Vậy đó là gì?"
Khánh Trần hỏi lại.
"Nhâm Tiểu Túc từng nói qua, khi tai nạn ập xuống, hi vọng mới chính là thứ vũ khí hàng đầu để nhân loại đối mặt với nguy hiểm."
"Cảm ơn."
Khánh Trần rời khỏi biệt thự, tiến vào bóng đêm.
Trong biệt thự, Nhất ôm gối đầu nhìn về phía Linh:
“Ngươi cảm thấy liệu chúng ta có thể chiến thắng hay không?"
"Chúng ta?"
Linh ngẩn ra.
"Đúng vậy."
Nhất trả lời một cách hiển nhiên:
“Bây giờ mọi người là cùng một phe mà."
Linh bật cười, cô suy nghĩ một hồi rồi đáp:
“Trừ khi Nhâm Tiểu Túc trở về, nếu không thì chúng ta không thắng được."
“Ôi, cần ba ba trở về hay sao? Thế nh1 chính ta cũng không biết làm cách nào mới liên lạc được với hắn."