Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2738: Gặp Dân Hái Thuốc




“Chết rồi?”

Đại lừa dối cất cao giọng:

“Mọe nó, sao mấy tiếng trước ta mới vừa nhìn thấy hắn.”

“Đại ca, ngươi đừng làm chúng ta sợ.”

Dân hái thuốc bị hù dọa:

“Các ngươi còn có thể nhìn thấy người đã chết?”

“Không đúng không đúng.”

Đại lừa dối lắc đầu:

“Chắc chắn không phải là một! Ta hỏi ngươi, Khánh thị còn có ai mỗi ngày dẫn theo một đám người khổng lồ, kéo bè kéo lũ đánh nhau không?”

“Ngài nói...là Khánh Trần! Ngài sớm nói người dẫn theo một đám người khổng lồ, kéo bè kéo lũ đánh nhau thì chúng ta biết ngay. Kashima sắp bị họ đánh sập cả đảo luôn...”

“Hắn là em trai của Khánh Chuẩn. Hắn cũng là bán thần rồi sao?”

Đám người đại lừa dối đưa mắt nhìn nhau. Họ biết Kashima, cũng rất phiền đám người đó luôn kéo dân thường đến thăm dò khu cấm kỵ số 001.

“Nói xem trước đây Khánh Trần đã làm gì?”

Đại lừa dối hỏi.

Một dân hái thuốc nở nụ cười:

“Cái này thì ngài hỏi đúng người rồi, ta là fan của hắn. Những năm qua ta chưa từng bỏ qua những tin tức về hắn!”

Một đám anh linh tỏa ra màu vàng chói lọi cứ thế ngồi trong thần điện, như những người khổng lồ nghe Hắc Tri Chu kể chuyện hồi trước vậy, họ cũng nghiêm túc nghe dân hái thuốc kể chuyện.

Chỉ có điều dân hái thuốc càng kể kỹ hơn, từ ngục giam số 18 đến bây giờ chém giết với vương quốc Roosevelt...Hội Phụ Huynh rất chú trọng việc tuyên truyền dư luận, vì vậy những sự kiện gây náo động mà Khánh Trần làm ra ở đại lục phía tây đều sẽ được phổ biến rộng rãi, xác lập địa vị chính thống không thể chống lại của họ.

Đám đại lừa dối nghe từ sáng sớm đến buổi tối, mãi đến khi dân hái thuốc không kể được nữa mới thôi.

Đến giờ phút này, họ mới hiểu rõ tại sao Khánh Trần lại nói “bây giờ đến lượt chúng ta”.

Trương Tiểu Mãn rống lên:

“Ôi, sớm biết là đánh nhau với đại lục phía tây thì lúc đó ta đã đồng ý cho hắn thu nhận Anh Linh Thần Điện. Cũng là do cái lão già đại lừa dối ngươi nhất định phải treo giá, bây giờ hay rồi, bỏ qua cơ hội đánh nhau với đại lục phía tây rồi!”

Đại lừa dối lườm hắn:

“Mọe kiếp, ngày hôm qua ngươi không nói như vậy đâu.”

Lúc này có người nói:

“Hiện giờ hẳn là bệnh ung thư của hắn đã không thể chữa được nữa nhỉ. Thế mà hắn vẫn mang bệnh đến đây, chỉ vì tìm kiếm thuốc biến đổi gien cấp A cho thành phố số 10.”

Các anh linh khác cũng trầm mặc.

Trên thực tế, những người đã tham gia trận chiến cuối cùng như họ, sau khi nghe được quá khứ truyền kỳ của Khánh Trần thì có cảm giác như đang chứng kiến một thần linh mới quật khởi vậy...

Dù họ đã từng gặp sóng to gió lớn cũng thật lòng cho rằng, những chuyện Khánh Trần từng làm, đang làm là chuyện mà họ không làm được.

So sánh họ với Khánh Trần cũng chẳng có nghĩa gì, phải so sánh Nhâm Tiểu Túc với Khánh Trần mới được.

“So với hắn thì Nhâm Tiểu Túc dũng cảm hơn, nhưng hắn lại có tâm kế hơn.”

Đại lừa dối nói:

“Không có ưu khuyết. Tuy rằng hai người đều rất tiện, nhưng thật ra tính cách lại có phong cách hoàn toàn khác nhau.”

“Đúng thế.”

Đại lừa dối quay đầu nhìn về phía dân hái thuốc:

“Các ngươi không phải là thành viên được Hội Phụ Huynh sắp xếp ở biên giới khu cấm kỵ đâu nhỉ?”

Dựa theo phong cách làm việc của Khánh Trần, hắn rất có thể sẽ sắp xếp mấy thuyết khách sớm chờ ở đó để kể chuyện cho họ.

Tuy rằng Khánh Trần không tự thừa nhận bao giờ, nhưng anh linh của quân đội Tây Bắc đều đã có ấn tượng đầu tiên với Khánh Trần là: Tính toán không bỏ sót.

Người hái thuốc cười giải thích:

“Chúng ta đều là Người Nhà dự bị. Hiện giờ ở chợ đêm, ngươi muốn bán đồ mà không có thân phận Người Nhà dự bị là không bán được gì. Nhưng chúng ta không phải là người do họ sắp xếp ở đây. Mọi người đã giao tiếp với nhau hơn mười năm, không phải mới quen biết nhau ngày một ngày hai.”

“Ừm, cũng đúng.”

Đại lừa dối gật đầu:

“Tiểu Mãn, đưa họ ra ngoài đi, chuẩn bị cho mỗi người họ một sọt dược liệu ra ngoài. Các vị khổ cực rồi.”

“Không khổ cực không khổ cực!”

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”

Trương Tiểu Mãn hỏi.

“Còn có thể làm sao?”

Đại lừa dối suy nghĩ hồi lâu:

“Chắc là hắn còn trở lại đây nữa. Trước khi hắn trở lại, chúng ta nên làm gì thì làm cái đó.”

Họ tán thành việc Khánh Trần làm, nhưng chuyện Khánh Trần cướp họ cũng là thật...

Trong Anh Linh Thần Điện yên tĩnh chốc lát, ngay sau đó lại vang lên âm thanh huyên náo:

“Quyết định rồi thì bỏ tay ra, đặt đại hay đặt tiểu!”

“Chiến dịch bên phía Kashima thế nào rồi?”

Khánh Trần lên tiếng hỏi trong phòng họp của đội cảnh vệ thành phố số 10.

Tiểu Thất đã mặc quân trang, nghiêm túc báo cáo:

“Hiện giờ họ mất hết ba thành, không ít người có tiền, có quyền dồn dập chạy đến Jindai. Lý thị xin tị nạn chính trị, kết quả Jindai và Lý thị đều từ chối. Bên phía Jindai Kura càng hay, còn chuyên môn phái một đội quân ra vùng hoang dã, phụ trách khuyên những đại nhân vật chạy nạn ra khỏi Kashima quay lại.”

“Khuyên quay lại?”

Khánh Trần nghi hoặc.

“Thì là...bắt họ lại trên đường, sau đó hỗ trợ đưa về phía Kashima.”

Tiểu Thất nhịn cười nói:

“Có mấy người không muốn trở về thì giúp bọn họ trở về."