Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2737: Chế Thuốc




Trên đường trở lại, người khổng lồ còn hát quân ca:

"Mặt trời lặn núi tây rạng mây đỏ trở về, chiến sĩ bắn bia mang doanh trại về, mang doanh trại về!"

Việc văn hóa nhân loại xâm lấn tộc người khổng lồ xem như đã hoàn thành...

Khánh Trần nhìn khổng tước trong tay Hắc Hắc Hắc:

"Không phải ta đã nói chỉ cần động vật có vú thôi sao. Gien của động vật khác sẽ gây ra di chứng sau này rất lớn cho nhân loại, hoàn toàn không cần cân nhắc."

Hắc hắc hắc cười nói:

"Hắc hắc hắc."

(Trông có vẻ ngon nên bắt một con.)

Lý do chỉ giản dị và tự nhiên như vậy.

“Các ngươi thu gom những chủng loại này ở khu cấm kỵ số 001 là để làm gì?”

Đại lừa dối đưa ra nghi hoặc của mình.

Khánh Trần hồi đáp:

“Chúng ta phải tìm phương án chế tạo thuốc biến đổi gien cấp A.”

“Chỉ vì thuốc biến đổi gien cấp A mà phải huy động nhân lực đến vậy sao.”

Đại lừa dối không rõ:

“Hiện giờ hẳn ngươi đang là một trong những người nắm quyền của liên bang. Nghe lời khuyên của ta, quyền lực, tiền tài, danh lợi, dục vọng không hề quan trọng với cuộc đời của một con người, tuyệt đối không nên vì những thứ này mà không chừa thủ đoạn nào.”

Đại lừa dối thật sự đang quan tâm Khánh Trần. Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy mục đích Khánh Trần đến khu cấm kỵ số 001 lấy những thứ đó đi cũng giống với những kẻ kia, chỉ là vì đổi lấy dục vọng thế tục bên ngoài.

Khánh Trần cười lắc đầu:

“Ta cũng không để ý đến những thứ đó.”

“Hả?”

Đại lừa dối nghi hoặc:

“Việc ngươi nói và việc ngươi làm có chút mâu thuẫn với nhau.”

Thấy đã thu gom xong xuôi các chủng loại, Khánh Trần bèn đứng dậy từ biệt:

“Các vị tiền bối, quả thật ta kính trọng các vị trong lòng, mạo phạm như vậy cũng vì bất đắc dĩ. Ta không có thời gian ở chung với với các ngươi, chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, để các ngươi dần hiểu rõ ta. Năm đó vì sự tồn vong của nhân loại, các ngươi đã làm chuyện bản thân nên làm. Bây giờ đến lượt chúng ta, chúng ta cũng đang làm chuyện chúng ta nên làm.”

Khánh Trần:

“Hôm nay sau khi từ biệt, sẽ có ngày gặp lại.”

Nói xong, hắn dẫn những người khổng lồ kia đi vào Mật Thược Chi Môn, trở lại thành phố số 10.

Đại lừa dối sững sờ tại chỗ:

“Bây giờ đến lượt các ngươi...”

Hình như hắn đã hiểu được sơ sơ về tình cảnh bây giờ của Liên bang.

Thiếu niên này đến công viên trò chơi, liều sống liều chết qua cửa, lấy phần thưởng, lấy các chủng loại cũng là vì trận chiến gọi là chiến tranh bảo vệ.

Năm đó cũng vì nó nên họ mới tắm máu trên chiến trường.

Ở sau họ, đám người đại lừa dối và Trương Tiểu Mãn vẫn ngồi bên đống lửa. Có người bỗng nhiên lên tiếng:

“Thật ra ta khá thích hắn. Không biết tại sao gặp hắn lại tự dưng có cảm giác như gặp thiếu soái vậy.”

“Có khi nào hắn là chuyển thế của Nhậm Tiểu Túc không...”

“Buồn cười chết đi được, bây giờ Nhậm Tiểu Túc sẽ không chết được...”

“Nhưng chúng ta có hơn hai trăm ngàn người, không thể tùy tiện giao mạng sống của mình cho người khác được. Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, phải làm rõ thì tốt hơn.”

Đại lừa dối trầm tư trong chốc lát. Hắn quay đầu lại rồi hô to:

“Đi, móa nó. Trước tiên tìm người phụ trách công viên trò chơi đến đây, để ta hỏi xem trong đó đã xảy ra chuyện gì. Trương Tiểu Mãn, ngươi bắt mấy tên hái thuốc đến đây, nói cho bọn họ biết, chỉ cần nói ra tin tức mà chúng ta muốn biết thì có dược liệu.”

Các anh linh nhanh chóng hành động. Có người đi tới biên giới của khu cấm kỵ số 001, tìm kiếm dân hái thuốc.

Người đi vào trong Anh Linh Thần Điện, rung chiếc chuông lớn trong điện. Nghe được tiếng chuông, rất nhiều anh linh đang rải rác ở trong khu cấm kỵ số 001 dồn dập chạy về.

Bên trong thần điện, đại lừa dối nghe anh linh phụ trách công viên trò chơi nói: Tên nhóc này rất kỳ lạ, chúng ta lén lút quan sát thì thấy hắn thật sự vác thuyền kayak chơi từ đầu đến cuối...”

“Còn có mái chèo thuyền nữa chứ. Mọe kiếp, ở khu xe đụng cầm mái chèo đánh người đúng là hung ác.”

“Thật là giống Nhậm Tiểu Túc...”

Hết người này đến người khác lên tiếng, nói hết những chuyện Khánh Trần đã làm, bao gồm trận chiến bán thần kia...

Nhưng dù vậy thì họ vẫn chưa hiểu rõ về Khánh Trần.

Mãi đến khi trời sắp sáng, Trương Tiểu Mãn mới dẫn mấy dân hái thuốc đang che mắt vào trong.

Đại lừa dối lên tiếng hỏi trước:

“Ta chỉ hỏi mấy chuyện này, sau khi xong thì các ngươi có thể mang dược liệu mà mình muốn rời đi.”

Dân hái thuốc vội vàng gật đầu:

“Ngài hỏi, ngài hỏi đi.”

Đại lừa dối hỏi:

“Bán thần của Khánh thị là ai?”

“Khánh Chuẩn.”

Dân hái thuốc trả lời. Bây giờ ở Liên bang vẫn chưa có bao nhiêu người biết Khánh Trần đã là bán thần.

Đại lừa dối nói:

“Hóa ra tên là Khánh Chuẩn...Hiện giờ hắn mang thân phận gì ở Khánh thị?”

“Hả?”

Dân hái thuốc choáng váng:

“Hắn đâu có thân phận gì. Lúc trước ở ngoài khu cấm kỵ số 002, biến thành thần một phút, giết hai vị bán thần xong là chết.”

Lúc đó thật ra Trần Dư vẫn chưa chết, nhưng người Liên bang vẫn kiên trì cho rằng Khánh Chuẩn giết chết hai vị bán thần.