Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2736: Cảnh Trong Mơ 9




Mà một bên khác, Trương Tiểu Mãn ngồi dưới đất, viết chữ cho đại lừa dối xem:

"Ngươi nói hắn có tiện như Nhậm Tiểu Túc không?"

Đại lừa dối nghiêm túc suy nghĩ một lúc, viết chữ trả lời:

"Hình như gần giống. Lúc Nhậm Tiểu Túc ghê tởm ta thì ta cũng khó chịu như vậy."

"Vậy ngươi nói chúng ta có nên nghĩ cách điều tra hắn không?"

Trương Tiểu Mãn hỏi:

"Mọi người đã kìm nén rất lâu trong khu cấm kỵ rồi, ngày nào cũng đánh cược, đánh cược đến chán luôn, có muốn ra ngoài đi đánh nhau với hắn, giải buồn một chút không."

Đại lừa dối lắc đầu:

"Lỡ đây là tên bụng dạ khó lường thì sao? Quan sát thêm đi, cho nhân loại mà chúng ta có liên lạc nghe ngóng về hắn, hắn tên gì nhỉ?"

Trương Tiểu Mãn:

"Hình như hắn còn chưa tự giới thiệu mình."

Đại lừa dối ngẩng đầu nhìn Khánh Trần:

"Ngươi tên là gì?"

"Trần Vũ."

Khánh Trần ngồi bên cạnh đống lửa, thất thần nói.

Đại lừa dối câm nín. Móa nó, ngươi và Khánh Chẩn giống như anh em sinh đôi, ngươi nói ngươi không họ Khánh mà họ Trần?

Tính tình này giống y như Nhậm Tiểu Túc!

Đại lừa dối không nói nữa, chắc cũng dễ nghe ngóng tin tức về bán thần của Khánh thị thôi.

Các anh linh không hoàn toàn tách biệt với thế gian. Tuy rằng họ rất ít đi ra ngoài, nhưng có không ít dân đãi vàng tiến vào khu cấm kỵ số 001 để kiếm tiền.

Dân đãi vàng ở trấn nhỏ muốn chơi công viên trò chơi khá là cực đoan, có một số là dân hái thuốc dưới tay thương nhân chợ đêm, tiến vào khu cấm kỵ rồi ra khỏi đó trong ngày. Có lúc các anh linh sẽ lấy dược liệu đổi mấy món đồ chơi nhỏ với họ.

Muốn nghe ngóng tin tức về bán thần như Khánh Trần thì không khó lắm.

Đám người Khánh Kỵ nhóm lửa ở trong khu cấm kỵ, những người khổng lồ ngồi vây quanh anh linh màu vàng, tạo thành một vòng tròn.

"Ca sát!"

(Cả người họ là một màu vàng, trông rất tinh xảo. Ta có thể mang một anh linh theo làm vật kỷ niệm không?)

"Phong!"

(Ta cũng muốn mang một anh linh về nhà làm vật trang trí!)

Khánh Trần cười lắc đầu:

"Không được, họ là người sống, có tư tưởng của riêng mình, cũng từng cống hiến sức mạnh của bản thân cho sự nghiệp của nhân loại. Hiện giờ tuy rằng chúng ta cướp họ nhưng vẫn phải kính trọng trong lòng."

Các anh linh:

"..."

Cái tên này vậy mà có thể gắn liền hai từ không chút liên quan là cướp đoạt và kính trọng lại với nhau một cách tươi mát thoát tục như thế, lại còn chẳng hề cảm thấy xấu hổ nữa chứ!

Không theo thói thường!

Lúc này Khánh Trần nhìn về phía đại lừa dối:

"Các ngươi chỉ có mấy ngàn người ở lại Anh Linh Thần Điện, chắc những người khác đang mưu tính gì đó trong khu cấm kỵ đúng không?"

Đại lừa dối giả vờ ngây ngốc:

"Đâu có? Đám người già như chúng ta có thể mưu tính cái gì chứ, họ chỉ đang đi du ngoạn thôi."

Khánh Trần nói:

"Ta giả sử...Chỉ giả sử thôi, có khi nào họ trồng trọt, nuôi trồng gì đó trong khu cấm kỵ số 001 không. Ví dụ như một số thực vật quý trọng, có hiệu quả đặc biệt chẳng hạn?"

Trương Tiểu Mãn tức khắc cảnh giác:

"Ngươi cũng không nên giả sử lung tung!"

Đại lừa dối đập vào ót hắn:

"Ngươi phản ứng thế này, kẻ ngốc cũng nhìn ra được nữa là."

Khánh Trần cười ha ha.

Đại lừa dối nhìn Khánh Trần, nghiêm túc nói:

"Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Hiện giờ quả thật chúng ta đã lạc đàn, nhưng nếu như ngươi thâm nhập nữa thì những người khổng lồ này không đánh lại chúng ta đâu."

"Đã hiểu, ta cũng không có ý gì khác."

Khánh Trần cười híp mắt nói:

"Các vị đều là lão tiền bối, ta vẫn phải có lễ phép."

Hắn rút hắc đao ra, cắt từng đầu ngón tay của mình mà chẳng nhíu mày, sau đó ép máu tươi ra khỏi đầu ngón tay, lần lượt nhỏ lên hai mươi bốn chuôi tâm kiếm.

Trương Tiểu Mãn và đại lừa dối thấy cảnh này, trong lòng thầm nhủ dáng vẻ quyết tâm này đúng thật có vài phần của Nhậm Tiểu Túc. Có điều chỉ mới cắt đầu ngón tay thôi, vẫn chưa thấy được điều gì.

Tộc người khổng lồ dựng trại đóng quân trong khu cấm kỵ, vững vàng bảo vệ các anh linh.

Mãi đến tận buổi sáng ngày thứ tư xuyên qua, những người khổng lồ thâm nhập vào khu cấm kỵ mới lại xuất hiện...Đúng là thắng lợi trở về.

Tộc người khổng lồ vốn lấy săn thú mà sống trong rừng cấm kỵ, ngay cả bá chủ những vùng rừng rậm kia cũng khó trốn khỏi tay họ, đừng nói là những sinh vật bình thường.

Chỉ thấy những người khổng lồ tay trái cầm lợn rừng, tay phải mang khổng tước, trên eo treo một dây thỏ, chồn, chuột đồng, sau lưng còn buộc một đống động vật nhỏ được lá to bao lại, giống như bọn giặc xông vào trong thôn vậy.

Đám Trương Tiểu Mãn nhìn thấy mà khóe mắt co giật kinh hoàng.

Đây còn chỉ là người khổng lồ có thực lực tầm thường.

Dưới sự dẫn dắt của Cuồng Phong, những dũng sĩ có thực lực mạnh mẽ của tộc người khổng lồ lần lượt kéo trâu hoang có hoa văn sấm quỷ dị trên người, con nai có hoa văn lửa thần bí và một số giống loài cổ quái kỳ lạ khác.