Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2726: Họa Trúc Trong Đầu




Đại Vũ vốn định phá vòng vây ra ngoài, cuối cùng vẫn từ bỏ:

“Zard, ngươi đi đi, ta ở lại. Nói cho Khánh Trần biết chuyện xảy ra ở đây.”

Zard lắc đầu:

“Ta còn muốn xem ông chủ giết chết tên này như thế nào cơ, ta không đi.”

“Ngươi đi nhanh lên!”

“Ngươi không phải ông chủ của ta, sao ta phải nghe lời ngươi.”

Đại Vũ:

“…”

Hai người bị áp giải đến địa lao, nơi đó được đúc nguyên khối từ hợp kim, Zard không thể chạy thoát bằng dị năng được.

Trên đường đi, Zard nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Không biết giờ này ông chủ đang làm gì?”

Hiện tại Khánh Trần đang kiểm kê chiến lợi phẩm của mình.

Đầu tiên, chiến lợi phẩm to nhất trong trận chiến này chính là Trần Dư...

Hắn đoán đây là lần đầu tiên Con Rối Giật Dây điều khiển bán thần kể từ khi được tạo ra đến bây giờ, thế nên sau khi sợi tơ quấn lên tay Trần Dư thì Con Rối Giật Dây rơi vào trạng thái phấn khích cực độ, mấy sợi tơ múa may vung vẩy như xúc tu bạch tuộc.

Đám xúc tu đong đưa cạnh Khánh Trần, vồn vã như chó mừng chủ, thiếu điều chắp tay vái Khánh Trần.

Phỏng chừng các chủ nhân trước kia chưa bao giờ thấy được dáng vẻ này của Con Rối Giật Dây.

Khánh Trần lấy giấy tuyên thành và bút vẽ ra từ trong túi vải trên lưng Thanh Ngưu, điều khiển Trần Dư vẽ nhanh một bức tranh rồi xé nát.

Nhưng không có gì xảy ra cả.

Họa sĩ Trần thị vẽ tranh là một quá trình cực kỳ phức tạp, không phải Khánh Trần muốn vẽ gì là ra cái đó.

Hắn lại thao túng Trần Dư cởi quần áo ra, để hắn đứng trần truồng giữa mê cung.

“Cánh tay trái, cánh tay phải, đùi trái, đùi phải, ngực trái, ngực phải.”

Khánh Trần thở dài:

“Chẳng để lại một hình xăm nào luôn à.”

Sau đó hắn lại xem xét túi vải trên lưng Thanh Ngưu, xác nhận đối phương đã tiêu hủy toàn bộ tranh vẽ thì thầm than xui xẻo.

Mình vất vả tính kế Trần Dư mấy ngày nay, rồi vác thuyền chạy tán loạn khắp nơi, đã thế còn biểu diễn ảo thuật cho Trần Dư, kết quả lại chỉ được mỗi cái xác không.

Khánh Trần lầu bầu:

“Họa sĩ Trần thị không có tranh thì làm được cái gì? Cùng lắm là thể chất mạnh hơn chiến sĩ gen cấp A, nhưng năng lực chiến đấu suy yếu, còn chẳng bằng cái bóng của mình nữa…”

Phải biết rằng khôi lỗi bị Con Rối Giật Dây khống chế vẫn có thể giữ nguyên tư duy của mình, Trần Dư sau khi mất quyền khống chế cơ thể nghe vậy cực kỳ phẫn nộ, nhưng lại không làm gì được.

Không chỉ có thể, ngoại trừ Khánh Trần lải nhải dông dài, còn có hơn 200 người cha đang ở bên cạnh luôn mồm mắng hắn ngu xuẩn!

Quan trọng là lần này hắn thậm chí không cãi lại được.

Chỉ có thể ăn mắng!

Tình trạng ô nhiễm tinh thần của Trần Dư lại nặng thêm.

Bỗng nhiên hai mắt Khánh Trần sáng rực lên như nghĩ ra cái gì, hắn chạy nhanh ra khỏi mê cung, đến chỗ lúc trước Trần Dư xé nát tranh cuộn: Trong công viên giải trí này Trần Dư xé bốn bức Thần Nữ Phi Thiên, hai bức Phục Ma Kim Cương, chắc hẳn mảnh vụn vẫn còn nằm rải rác trên mặt đất.

Tranh của Đại Vũ có thể khôi phục như cũ nhờ Vải Liệm, tranh của Trần Dư cũng có thể!

Đến lúc đó sáu bức tranh bán thần cứ một tiếng lại được làm mới một lần, Khánh Trần có thể mang theo Trần Dư đánh sập Phong Bạo Thành.

Hắn đi ra ngoài mê cung, thấy có vài mảnh vụn vẫn còn nguyên vẹn, nhưng cũng có những mảnh đã ngâm trong nước cường toan.

Hắn trải áo khoác của Trần Dư lên nền đất rồi bắt đầu tìm kiếm toàn bộ mảnh giấy còn nguyên một cách cẩn thận, không buông tha bất kỳ ngóc ngách nào, có thể khôi phục được mấy bức tranh thì phải trông chờ vào vận số.

Tiếp theo, chiến lợi phẩm thứ yếu là nhãn cầu của Trần Dư, Dodomeki đã mở miệng gọi mình một tiếng chủ quân, còn giúp mình đánh hạ nhiều máy bay chiến đấu, chuyện tốt như thế này phải nghĩ ngay đến đối phương.

Vốn dĩ Dodomeki chỉ còn thiếu 7 đôi mắt, nàng thỉnh cầu Khánh Trần là hy vọng những đôi mắt tiếp theo đều đạt cấp A, nhưng chắc chắn nàng không ngờ được Khánh Trần lại lần nữa tìm được mắt của bán thần cho nàng.

Mỗi một đôi mắt của bán thần đều khiến thực lực của Dodomeki tăng vọt, lúc trước khoảng cách của Thần Thiết là một km, có lẽ sau khi thêm mắt của Trần Dư sẽ cắt được hai, ba km.

Đây cũng là một trong những sức chiến đấu tối cao quan trọng nhất của Khánh Trần, bổ khuyết năng lực chiến đấu trên không cho hắn.

Tiếp theo là vật cấm kỵ.

Khánh Trần lục soát Trần Dư và tìm ra ba vật cấm kỵ, một món đồ trang sức bằng phỉ thúy hình con trâu, một chiếc nhẫn ban chỉ ngọc bích trên ngón cái của Trần Dư, cuối cùng là “Họa trúc trong đầu” hình cây trúc màu xanh biếc.

Món đầu tiên chắc chắn Khánh Trần sẽ giữ cho mình dùng, Thanh Ngưu có thể đền bù khuyết điểm không thể bay của Kỵ Sĩ, đã là bán thần rồi mà không bay được thì còn nói gì nữa.

Vật cấm kỵ thứ hai ban chỉ là lá chắn phòng ngự ngăn cản người khác lại gần, Khánh Trần không cần nó, cho Ương Ương dùng thì hơn.

Món đồ thứ ba là để tăng cường trí nhớ, giúp họa sĩ Trần thị làm chơi ăn thật, thứ này...Chắc chắn phải đưa cho Ương Ương.

Cái gì? Ương Ương không phải họa sĩ Trần thị? Có liên quan gì đâu chứ…