4 giờ sáng, trong một căn phòng u ám nào đó ở trang viên của tập đoàn Trần thị tại thành phố số 7, Đại Vũ và Zard đồng thời mở mắt.
Zard nhỏ giọng nói:
“Chắc là họ ngủ rồi nhỉ?”
“Ừ.”
Đại Vũ đứng dậy, trả lời một cách bình tĩnh:
“Đi thôi!”
Hắn mệt lắm rồi, nhưng không dám ngủ, bởi vì hắn sợ khi người lại không phải là mình mà là Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ không thể xử lý tình huống nguy hiểm:
Trước đó hắn dẫn Zard về Trần thị, không có nhiều người biết Trần Dư đang đánh nhau với Khánh Trần trong khu cấm kỵ số 001, chỉ có ông và mẹ của hắn biết chuyện.
Những người khác chỉ biết Trần Dư ra khỏi thành phố số 7, nhưng không biết hắn đi đâu.
Vì thế khi tai mắt của Nhện Đen ở bên cạnh King biết được Khôi Lỗi Sư nắm rõ tung tích của Khánh Trần và Trần Dư, lòng Khánh Trần trùng xuống.
Ông và mẹ của Đại Vũ khả năng cao cũng đã bị luyện chế thành khôi lỗi.
Nghĩ đến đây, lửa giận bùng lên trong lòng Đại Vũ.
Nhưng Đại Vũ biết, có lẽ bây giờ họ đã rơi vào tay giặc rồi, nhất định không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Trước tiên phải rời khỏi đây, liên hệ với Khánh Trần, sau đó nghĩ cách.
Hai người nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy, lặng lẽ đi ra ngoài, nhưng vừa mở cửa thì bỗng nghe thấy tiếng cười vang lên trong hành lang tối tăm:
“Ta rất tò mò là các ngươi phát hiện bằng cách nào đấy, bên King có vấn đề à?”
Đại Vũ quay ngoắt lại, mười mấy người đứng trên hành lang từ bao giờ, họ treo nụ cười kỳ quái trên mặt nhìn hai người.
Gia chủ Trần thị, quản gia, nhiều cao thủ họa sĩ, tất cả đều đã trở thành khôi lỗi, mà mẹ của Đại Vũ bị kẹp ở giữa, không nói câu nào.
Zard quay sang nhìn Đại Vũ:
“Giờ làm sao đây?”
Một họa sĩ trẻ tuổi cười nói:
“Bình thường ta không thích luyện chế người già thành khôi lỗi, bởi vì quá trình chế tạo khôi lỗi rất phức tạp, cần thời gian dài, thế nên luyện chế người gia tốn công vô ích nhất. Nhưng người này thì khác, thân phận địa vị của hắn khá là đặc biệt, có giá trị mà lại đỡ mất công. Nhất là bây giờ, Khánh Trần vậy mà lại giúp ta quét sạch chướng ngại vật lớn nhất của hắn trong Trần thị.”
Nói rồi một họa sĩ trẻ khác cũng mỉm cười, lên tiếng:
“Ta biết Khánh Trần đã thăng lên bán thần, ta cũng tin tưởng sự thần kỳ của hắn, cho nên Trần Dư tuyệt đối không có khả năng sống sót ra khỏi khu cấm kỵ số 001... Trần thị, là tập đoàn đầu tiên ta khống chế. Có lẽ, sắp có cái tiếp theo rồi.”
Đại Vũ:
“Mẹ kiếp.”
Họa sĩ trẻ cười:
“Ngươi cũng từng đến căn cứ dưới lòng đất rồi, chắc chắn ngươi biết ta không có mẹ, không hiểu được ý nghĩa của câu chửi này.”
Đại Vũ nhìn về phía Trần Ngưng Chi, bây giờ hắn không có cách nào xác định mẹ của mình có bị biến thành khôi lỗi không.
Theo lý, cả trang viên bị Khôi Lỗi Sư khống chế, mẹ mình sinh sống ở đây suốt bao năm qua, không thể may mắn thoát khỏi.
Nếu ông và mẹ đều trở thành khôi lỗi, tình thế không thể xoay chuyển được nữa, vậy thì hắn phải lao ra ngoài, thoát khỏi đây.
Họa sĩ kia cười nói:
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng ngươi dám đánh cuộc không?”
Đại Vũ nhìn mẹ:
“Mẹ, ngươi không sao chứ?”
Trần Ngưng Chi nói:
“Tiểu Vũ, đừng do dự, ta không có cách cứu được nữa rồi, ngươi đi đi.”
Nhưng Trần Ngưng Chi càng nói thế thì trái tim Đại Vũ lại càng đau đớn như bị bóp nghẹn.
Hắn nhìn về phía họa sĩ trẻ tuổi:
“Ngươi muốn gì?”
Họa sĩ nở nụ cười:
“Ta muốn ngươi phối hợp với ta lừa Khánh Trần đến đây. Ông của ngươi đã vô phương cứu chữa, nhưng mẹ của ngươi chưa phải khôi lỗi, ngươi chỉ cần gọi Khánh Trần đến thì ta sẽ trả mẹ lại cho ngươi.”
Đại Vũ nhíu mày, hiện nay Trần Dư không có ở đây, Khôi Lỗi Sư khống chế Trần thị, phe phái của Trần Dư như rắn mất đầu, không có cách nào chống lại chi của gia chủ.
Cho dù Khánh Trần thăng lên bán thần thì cũng không thể dẫn dắt Khánh thị khai chiến với Trần thị vào lúc này được, nếu hắn bị lừa đến thật thì rất có thể sẽ chết ở phương nam.
Một bên là Khánh Trần, một bên là mẹ.
Trần Ngưng Chi nói:
“Tiểu Vũ, không được phản bội bạn bè.”
Đột nhiên Zard lên tiếng:
“Gọi ông chủ của ta đến làm gì, người khác đều trốn tránh hắn, ta chưa từng thấy ai to gan như ngươi đâu.”
Họa sĩ trẻ bị vặc lại cho nghẹn họng, hắn suy nghĩ hồi lâu rồi mới đáp:
“Khánh Trần cũng chỉ là một người bình thường, không phải chuyện gì cũng có thể làm được.”
Zard:
“Chờ chết đi.”
Họa sĩ cười phá lên:
“Làm phiền hai vị đến ở trong ngục giam bí mật của trang viên một thời gian, ta nghĩ các ngươi ở đó có lẽ sẽ nghĩ ra nên làm thế nào.”
Đại Vũ bỗng nói:
“Thật ra điều ngươi muốn không phải là Khánh Trần, chẳng qua ngươi muốn giữ chân bọn ta ở đây, biến bọn ta thành khôi lỗi của ngươi mà thôi.”
Chiến sĩ gen bên cạnh Trần Ngưng Chi mạnh tay, lưỡi dao sắc bén cứa một đường trên cổ nàng, máu tươi chảy ra.