Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2727: Tàu Lượn Siêu Tốc




Đương nhiên, Khánh Trần cũng chỉ nghĩ vậy thôi, cuối cùng vẫn phải để dành cho Đại Vũ…

Cuối cùng, thu hoạch lớn nhất là thân phận của Trần Dư.

Phe phái của Trần Dư ở Trần thị hết sức phức tạp, vẫn luôn chèn ép phe phái của gia chủ Trần thị, hai đơn vị không quân, bốn đơn vị chủ lực của tập đoàn quân Trần thị, đó đều là lực lượng có thể đối kháng với Roosevelt trong tương lai.

Bây giờ Trần Dư đã là hổ phù của Khánh Trần, có Trần Dư thì có thể ra lệnh cho những người đó chuyển giao quyền lực cho Đại Vũ một cách yên ổn.

Chỉ có điều không biết Đại Vũ và Zard hiện giờ thế nào rồi, đã thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm chưa?

Nhưng đột nhiên có tiếng hò hét vang lên trong mê cung, Khánh Trần sửng sốt, lại có người tiến vào ư?

Trong mê cung trống rỗng vang lên tiếng trò chuyện, bên trong nhà ma mê cung trống vắng có vẻ cực kỳ đột ngột.

“Các ngươi xem, người này chết thảm thật.”

“Ủa?”

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Khánh Trần nhíu mày nhìn về phía phát ra âm thanh, khoảng cách thật sự quá xa, hắn cũng không nghe rõ đối phương nói cái gì.

Nếu không phải hắn có Long Ngư tăng cường thính lực, hoàn toàn không thể nghe được âm thanh kia.

Nhưng hiện tại ai lại đột nhiên vào mê cung nhà ma chứ? Theo lý thuyết, những người đến cùng đợt với hắn chắc là đều phải chết hết rồi mới đúng.

Hơn nữa những người này giống như từ bên ngoài đến, ngược lại càng giống như là mấy con “quỷ” luôn ở trong công viên giải trí!

Khánh Trần lập tức dẫn Trần Dư quay trở về, cùng nhau tìm kiếm âm thanh nói chuyện vừa mới vang lên khi nãy, nhưng mà không tìm được gì cả.

Là ảo giác sau khi tinh thần của hắn bị ô nhiễm sao?

Có phải là do khi hắn đi qua máy xoát vé của tàu lượn siêu tốc đã vi phạm quy tắc lần nữa không, cho nên lại bị ô nhiễm tinh thần, nhưng khi hắn tìm được thuyền Kayak của hắn, đột nhiên phát hiện vị trí của thuyền Kayak đã bị người khác di chuyển.

Đối phương cầm lấy thuyền Kayak, ý thức được không đúng rồi lại cẩn thận trả về, nhưng đối với Khánh Trần mà nói, đã từng đụng vào thì là đã từng đụng vào, không ai có thể trả về đúng y như chỗ cũ được.

Hơn nữa, tất cả thi thể được gắn trên vách tường mê cung đều đã biến mất, giống như bị tồn tại không biết nào đó kéo vào vực sâu hắc ám.

Khánh Trần nhìn xung quanh, hắn nhớ đến lúc trước tròng mắt màu xanh lục mà hắn nhìn thấy ở máy xoát vé, còn có hẻm núi khi vừa đi vào công viên ngân hạnh, trên vách núi vang lên tiếng cười nhẹ...Không lẽ trong công viên giải trí này thật sự có một đám quỷ sao?

Ngay sau đó Khánh Trần ngồi nghiêng lên lưng thanh ngưu bay lên trời, quan sát toàn bộ mê cung. Vẫn không có gì cả.

Giờ phút này, Khánh Trần ngồi trên lưng thanh ngưu, Trần Dư túm lấy chân trâu, trong tay còn xách theo thuyền Kayak, trông cực kỳ buồn cười.

Hắn hô to với mê cung trống rỗng:

“Đừng chạy, mau ra đây tâm sự, làm sao mới ra khỏi cái nhà ma này?!”

Nhưng mà không có con quỷ nào thèm trả lời hắn.

“Mấy con quỷ này đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất, chứng tỏ bên trong mê cung nhà ma vốn đã có sẵn một cửa ra vào.”

Khánh Trần phán đoán:

“Không lẽ là có đường dành riêng cho công nhân sao?”

Ngay sau đó, Khánh Trần bắt đầu dẫn Trần Dư đi tới đi lui trong mê cung, hắn lại phải dùng phương pháp so sánh ký ức, xem xem sau khi đám quỷ kia đến rồi có còn chỗ nào khác biệt nữa hay không. Ngày đầu tiên trôi qua, không có phát hiện nào.

Khánh Trần ngồi trong mê cung thở dài nói:

“Trần Dư đại huynh đệ, hai chúng ta bị nhốt ở đây rồi!”

Trần Dư:

“...”

Khánh Trần:

“Ngươi có đói bụng không? Ồ, ngươi không nói lời nào tức là không đói bụng, vậy ta tự ăn mấy món ngươi đem theo nha.’

Trần Dư:

“?”

Khánh Trần lấy mấy miếng khô bò ra, vừa xé ăn vừa suy nghĩ manh mối.

Nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách đi ra ngoài, còn chưa biết bên phía Đại Vũ đã chạy thoát ra chưa, nếu khôi lỗi sư Tông Thừa chuẩn bị quá đầy đủ, vậy thì Đại Vũ và Zard sẽ gặp nguy hiểm. Nếu Đại Vũ ngủ một giấc dậy đã biến thành Tiểu Vũ, vậy tình hình lại càng nguy hiểm hơn.

Khánh Trần nhìn Trần Dư oán giận nói:

“Ngươi nói coi sao ngươi quản lý Trần Thị mà không chịu để ý nhiều vào, người ngay dưới mí mắt bị khôi lỗi sư trà trộn vào mà cũng không biết! Bây giờ thì hay rồi, hai chúng ta ở đây đánh sống đánh chết, người khác lại được hưởng lợi!”

Trần Dư:

“...”

Khánh Trần phát hiện bản thân lại bắt đầu nói nhảm, hắn biết đây là triệu chứng đầu tiên của ô nhiễm tinh thần.

Lần này, hắn nghiêm túc sắp xếp lại tất cả manh mối có liên quan đến tàu lượn siêu tốc:

“Nếu ngươi vào nhầm khu tàu lượn siêu tốc, xin hãy nhắm chặt mắt, nắm lấy bạn đồng hành của mình cùng nhau lui ra ngoài. Nếu không có bạn đồng hành thì xin hãy mở to mắt, ngồi tàu lượn siêu tốc nhanh chóng đi đến cửa ra, nhớ kỹ, không được chớp mắt. Công viên giải trí không có khu nhà ma, nếu thấy nhà ma xin đừng đi vào, lập tức đi đến khi tàu lượn siêu tốc ở bên trái trước, ngồi tàu lượn siêu tốc đi đến cổng ra.”