Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2724: Mất Quyền Khống Chế Cơ Thể




Chẳng qua là hắn đang biểu diễn một màn ảo thuật cho Trần Dư:

Lúc Khánh Trần trầm tư suy nghĩ ở chỗ cáp treo, trước kia hình tượng thông minh tuyệt đỉnh của Khánh Trần đã ăn sâu bén rễ trong suy nghĩ của mọi người.

Thế nên khi hắn bắt đầu chạy như điên trở lại, trong tiềm thức Trần Dư thấy hắn tìm được phương pháp!

Nhưng hắn trở lại không phải để rời đi, mà là thả con thuyền ở nơi hắn sắp ẩn núp...Con thuyền này không phải bị vứt linh tinh.

Thoạt nhìn như biển lửa nhấn chìm cái bóng, nhưng thật ra đó là vị trí Khánh Trần lựa chọn sẵn, là vị trí hắn tìm được trong 18000 con đường!

Sau khi hắn ném thẻ cầu phúc vào ranh giới của ánh sáng và bóng tối, hắn và chiếc thẻ không hề rời khỏi mê cung, mà đều xuất hiện trong con thuyền bị vứt ở đây!

Nhưng từ trên cao nhìn xuống, Trần Dư sẽ không phát hiện ra nơi cái bóng bị hắn tiêu diệt, nơi con thuyền rơi xuống còn cất giấu bí ẩn.

Đó chính là ý nghĩa thật sự của màn ảo thuật: Khiến khán giả nhìn thấy thứ ngươi muốn họ thấy, lợi dụng tất cả những gì ngươi có thể lợi dụng, thực hiện một màn trình diễn đặc sắc!

Ảo thuật gia, Joker!

Vì vậy, khi Trần Dư quan sát từ trên cao, hắn không nhìn thấy Khánh Trần thì sẽ cho rằng đối phương thật sự rời đi rồi.

Hắn xuống dưới đất, nghĩ rằng mình cũng có thể ra ngoài bằng phương pháp tương tự.

Nhưng Trần Dư không ngu, hắn điều khiển Thủy thần Cộng Công đi qua sau đó đụng phải tuyền là hiểu được bộ phận then chốt của màn ảo thuật này!

Chiếc thuyền kayak bình thường như thế đã trở thành đạo cụ quan trọng nhất của màn biểu diễn!

Nhưng khi hắn hiểu ra thì đã muộn.

Màn biểu diễn này chỉ có một mục đích duy nhất, lừa Trần Dư xuống.

Không đánh bại Trần Dư thì làm sao Khánh Trần rời đi được?!

Hắn là người Khánh Chuẩn muốn giết nhưng lại không giết được, Khánh Trần phải giết hắn!

Hiện nay, Khánh Trần đã giết chết một Thủy thần Cộng Công, bóng hình hắn xuyên qua ánh sáng và bóng tối đi đến trước mặt Trần Dư!

Trần Dư vội vàng bay ngược lại, Thanh Ngưu bên cạnh hắn nhào về phía Khánh Trần, hai Thủy thần Cộng Công còn lại cũng đồng thời phun ra nước cường toan cuộn trào như nước lũ.

Thần Thiết!

Ánh sáng chói lóa lại xuất hiện!

Khánh Trần cầm hắc đao xuyên qua thủy triều cường toan, vượt qua Thanh Ngưu, lại đến trước mặt Trần Dư!

Dù Trần Dư lùi lại thế nào thì dường như đều không thể thoát khỏi tốc độ của Khánh Trần!

Hết thảy sức mạnh, mưu kế đều là vô nghĩa trước tốc độ tuyệt đối!

Nhẫn ban chỉ ngọc bích trên ngón tay Trần Dư hóa thành một lá chắn xanh biếc hình tổ ong chặn đường đi của Khánh Trần.

Lại là Thần Thiết!

Khánh Trần lại hóa thành tia sáng xuyên qua lá chắn, như thể trên đời này không tồn tại thứ gì có thể ngăn cản hắn, ngay cả vật cấm kỵ cũng không thể!

Tam Đoạn Thần Thiết được Khánh Trần để dành từ đầu đến cuối chính là để giờ khắc này phá tan mọi trở ngại!

Ý niệm đã quyết, vạn núi khó cản!

Đây chính là tốc độ tuyệt đối!

Lần này Trần Dư thật sự hoảng sợ, tay hắn nắm hờ như muốn lấy ra sức mạnh nào đó từ không trung, giống như Khánh Trần rút hắc đao ra từ hư vô.

Song, khi hắn ngẩng đầu nhìn Khánh Trần, chợt phát hiện diện mạo của thiếu niên đã thay đổi.

Không phải Lý Thúc Đồng.

Cũng không phải Trần Truyền Chi.

Mà là Khánh Chuẩn!

Đó là tâm ma lớn nhất trong lòng Trần Dư!

Là sự tồn tại ám ảnh hắn đến mức dù bị ô nhiễm tinh thần cũng không dám đối diện!

Trần Dư nhìn khuôn mặt của đối phương, dường như quay trở lại buổi tối ở bên ngoài khu cấm kỵ số 002 khi ấy.

Hắn thấy được vị thần trong một khắc kia!

“Trần Dư, ta là ngọn núi cao ngươi cả đời không có cách nào vượt qua được, từ hôm nay trở đi mỗi khi nghĩ đến ta ngươi sẽ cảm thấy sợ hãi, con đường tu hành của ngươi đứt đoạn từ đây!”

Thậm chí Trần Dư nghe thấy người kia nói nhỏ bên tai mình:

“Tuế Nguyệt.”

Đối phương chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ, thế là thời gian dừng lại.

Trong khoảnh khắc ấy, suy nghĩ của Trần Dư bị nhiễu loạn triệt để, hắn rơi vào trạng thái ô nhiễm tinh thần!

Khánh Trần đã đi đến trước mặt hắn.

Trần Dư, ta trở lại rồi, vì những người không thể trở lại ấy.

Khánh Trần và Trần Dư tính kế vài ngày liên tục, thậm chí vượt qua một chu kỳ trở về, trong cuộc chiến đấu giữa các bán thần, rất ít khi xuất hiện những trận chiến ác liệt kéo dài mấy ngày liền như thế này, thể xác và tinh thần của hai bên đều mệt mỏi rã rời.

Nhưng trận chiến thật sự đã kết thúc, vào thời khắc bắt đầu.

Bán thần Trần thị bị bán thần Kỵ Sĩ áp sát, số phận đã yên lặng viết xong kết cục cho hắn.

Khi Trần Dư trợn to mắt đầy hoảng loạn và ngỡ ngàng, Khánh Trần lướt qua hắn…

Nhưng Trần Dư không chết.

Hắn cảm giác được có sợi tơ lạnh buốt quấn lên tay mình, hắn đã mất quyền khống chế cơ thể.