Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2723: Kinh Hãi




Trần Dư đanh giọng đáp lại:

“Đến cả ta còn không tìm thấy đường ra, làm sao mà hắn tìm được? Nơi này là lồng giam do Lý Thần Đàn xây lên, không ai có thể đi ra ngoài.”

Tất cả Trần Truyền Chi trăm miệng một lời:

“Lý Thúc Đồng từng thoát ra được! Kỵ Sĩ có thể đi ra ngoài!”

Trần Dư cau mày nhìn dưới mặt đất, ngay sau đó hắn cưỡi Thanh Ngưu bay thấp xuống, ba Thủy thần Cộng Công và hai Hỏa thần Chúc Dung đều lao nhanh về phía Khánh Trần.

Cơn mưa cường toan trút xuống, nhưng nước mưa chưa kịp giội lên người Khánh Trần thì hắn đã chảy ra khỏi phạm vi của cơn mưa.

Trần Dư tham sống sợ chết, hắn và Cộng Công bay quá cao, thế nên tốc độ rơi của hạt mưa không theo kịp tốc độ của Khánh Trần!

Hắn nhận ra được vấn đề nay, lập tức điều khiển Cộng Công và Chúc Dung giảm độ cao.

Hơn 100 người cha gào lên:

“Ngăn hắn lại!”

Tình trạng ô nhiễm tinh thần của Trần Dư ngày càng nghiêm trọng hơn, và chính hắn cũng biết điều đó.

Hắn nhanh chóng hạ thấp độ cao, tầm mắt vẫn bám theo Khánh Trần không mảy may chuyển dời, hắn phải biết cách Khánh Trần đi ra ngoài!

Đột nhiên, Khánh Trần nhảy lên với tốc độ cực nhanh, những đòn sấm sét liên tục đưa hắn đến vị trí trung tâm của mê cung, thậm chí còn tránh né chuẩn xác khu vực bị nước cường toan bao phủ!

Trần Dư sững sờ, vì từ trên cao hắn nhìn thấy vị trí mà Khánh Trần đang lao đến rõ ràng là phần đầu của con thằn lằn khổng lồ được tạo nên từ những bức tường trong mê cung này!

Hai Hỏa thần Chúc Dung đã đuổi tới nơi, bọn họ phun ra biển lửa cháy hừng hực, cái bóng bỗng lấy thuyền che chở sau lưng cho Khánh Trần, dùng thuyền làm khiên, bước chân vững vàng.

Biển lửa cuồn cuộn lan xuống như thủy triều, nhưng khi ập đến trước mặt cái bóng lại bị rẽ đôi.

Như nước biển gặp đá ngầm vững chắc!

Khánh Trần có thể cảm giác được tóc và lông mày của mình xoăn lại vì nhiệt độ cao, cái bóng tan biến trong nhiệt độ cực cao lên đến hơn 1000 độ!

Ầm, thuyền rơi xuống đất.

Trần Dư cười nhạt, Hỏa thần Chúc Dung bay về phía Khánh Trần!

Nhanh!

Phải nhanh hơn!

Trước khi Trần Dư tung ra tuyệt chiêu khác!

Khánh Trần lại tăng tốc!

Trên bầu trời, Trần Truyền Chi gào lên lần cuối:

“Hắn sắp chạy trốn rồi! Giết hắn!”

Trần Dư không để ý đến hắn mà chỉ nhìn chăm chăm vào Khánh Trần, bây giờ là 2 giờ sáng, cuối cùng ánh trăng cũng tỏa sáng khiến tường mê cung đổ bóng.

Trên không, hai Hỏa thần Chúc Dung kết ấn, phun ra ngọn lửa mãnh liệt hơn trước!

Nhưng lần này mục tiêu của bọn họ không phải là Khánh Trần, mà là...Miệng thằn lằn mà Khánh Trần định chạy vào.

Ngọn lửa đỏ rực rọi sáng bầu trời đêm, từ không trung tuôn trào tràn xuống mặt đất.

Mặt Khánh Trần bị ánh lửa chiếu rọi, nhưng hắn dường như không nhìn thấy nguy hiểm đang đến gần kia, hắn vượt qua tầng tầng lớp lớp tường mê cung, đến điểm cuối!

Hắn ném một thẻ bài cầu phúc vào hành lang mê cung không chút do dự.

Thẻ cầu phúc bay vào điểm giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối và biến mất.

Khánh Trần nhún chân nhảy lên, cũng biến mất trong đó!

Từ trên cao nhìn xuống, Khánh Trần như nhảy vào trong miệng của con thằn lằn khổng lồ!

Trần Dư thần kinh hãi!

Đến bây giờ ngọn lửa mới đến nơi, trải một tấm thảm đỏ rực cực lớn trên mặt đất!

Thế nhưng Chúc Dung vẫn chậm một bước.

Trong quá trình này, chỉ cần Khánh Trần hơi do dự 0.1 giây thôi thì kết cục sẽ thay đổi.

Mê cung yên tĩnh lại.

Trần Dư thình lình bay lên cao, nhìn toàn cảnh mê cung nhưng không thấy bóng dáng Khánh Trần đâu!

Không có…thật sự không có!

Khánh Trần cứ thế biến mất, biến mất ngay trước mắt hắn!

Giống như có một ảo thuật gia thần bí, mặc áo đuôi tôm màu đen, đứng trên sân khấu biểu diễn một màn ảo thuật kỳ bí trước mặt bao khán giả!

Thủy thần Cộng Công xuống dưới đầu tiên, lần này Trần Dư cũng cưỡi Thanh Ngưu bay xuống, nhìn hành lang mê cung dài màu xanh lá kia trong sự khó tin.

Dãy hành lang trống rỗng ấy giống như cái miệng khổng lồ của một con quái thú, nuốt trọn Khánh Trần!

Giọng của Trần Truyền Chi mới xuất hiện vang lên sau lưng Trần Dư:

“Hắn ra ngoài rồi, ngươi cũng cướp thẻ cầu phúc của người khác thử một lần xem sao.”

Lần này Trần Dư không phản bác, hắn nhảy từ trên lưng Thanh Ngưu xuống, lấy thẻ cầu phúc trong túi ra và ném ra ngoài.

Thẻ cầu phúc cũng biến mất ở ranh giới của ánh sáng và bóng tối như Khánh Trần.

Trần Dư cau mày, hắn điều khiển một Thủy thần Cộng Công đi vào...

“Không ổn!”

Trần Dư thầm gào thét!

Sau khi Thủy thần Cộng Công bước qua ánh sáng và bóng tối, thứ hắn nhìn thấy không phải thế giới bên ngoài mà vẫn là mê cung!

Chân Cộng Công giẫm lên con thuyền úp ngược trên mặt đất!

Thình lình, thuyền bị xốc lên, lộ ra bán thần thiếu niên bị con thuyền che đậy với vẻ mặt lạnh lùng.

Thần Thiết!

Khánh Trần biến mất, hắn lướt qua Cộng Công, tay cầm ngược hắc đao cứa cổ đối phương.

Trong nháy mắt tiếp theo, Khánh Trần lại xuyên qua ánh sáng và bóng tối, đến trước mặt Trần Dư!

Trên thực tế, hắn vẫn chưa nghĩ ra phải rời khỏi nơi này bằng cách nào, hoặc là nói bây giờ hắn không có ý định đi ra ngoài!