Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2722: Xông Vào




Khánh Trần kêu gào và cưỡi lên cổ cái bóng, nâng thuyền lên làm ô che, cái bóng bất chấp giọt nước trên mặt đất, còn hắn coi thường mưa trên trời.

Trông bộ dạng này của hắn thật sự không có cái gì gọi là phong thái bán thần...Có điều Khánh Trần mới thăng lên bán thần chưa được bao lâu, tạm thời không cần giữ hình tượng của bán thần, thích làm thế nào thì làm.

Bảo chật vật thì đúng là chật vật thật, nhưng quả thực rất hữu dụng…

Hữu dụng là được rồi!

Nếu đồ vật trong công viên này không phải là sản phẩm của vật cấm kỵ, không thể mang ra ngoài thì Khánh Trần chắc chắn sẽ mang chiếc thuyền này về làm kỷ niệm, sau một thời gian hắn thật sự có tình cảm với nó rồi.

Hiện tại, cái bóng mang Khánh Trần chạy đến ga cáp treo.

Nhưng cáp treo cứ đứng lẻ loi ở ga, không có nút bấm, không có sự lựa chọn.

Giống như chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi lên đó rồi chờ đợi sự phán quyết của số phận.

Thế...Mình phải rút lui đi đâu?

Khánh Trần ngẩng đầu lên nhìn.

Quỹ đạo của cáp treo quanh co phức tạp, nhưng nó không chỉ ở dưới mặt đất, sau khi du khách đi hết bảy vòng lớn thì sẽ gặp một ngã rẽ được điều khiển bởi công tác.

Tuyến cáp treo sẽ rẽ nhánh ở đây, hai tuyến đường chừng như xuyên thẳng vào bóng tối vô định dưới lòng đất, không biết đi đến nơi nào.

Nói cách khác, mỗi một lựa chọn, cáp treo sẽ đưa ngươi đến địa điểm khác nhau.

Hai đường hầm tối tăm giống như hai hộp quà bí ẩn, một chiếc hộp mở đường sự sống, một chiếc hộp triệu hồi tử vong.

Khánh Trần suy tư:

“Không được, chưa biết chừng trong bản hướng dẫn dành cho du khách lại cất giấu bẫy rập, phải thoát khỏi hình thức tư duy Lý Thần Đàn đưa ra, nắm bắt manh mối then chốt từ trong đó.”

Hoặc là, tiến vào lối tư duy của Lý Thần Đàn.

Hắn yên lặng trầm tư dưới cơn mưa cường toan như trút nước, như thể bán thần trên bầu trời không tồn tại.

Khánh Trần nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Lý Thần Đàn, đối phương biểu diễn ảo thuật cho đám trẻ ở góc phố, hắn vung một lá bài Tây ra, sau đó biến mất trong lá bài ấy.

Thân phận ảo thuật gia của ác ma thì thầm nổi như cồn, đến mức không một ảo thuật gia nào của Liên Bang nổi danh được như hắn.

Vậy ảo thuật gia am hiểu cái gì nhất?

Sở trường của bọn họ là để cho khán giả nhìn thấy thứ bọn họ muốn khán giả thấy.

Một khi bị bọn họ cướp đi sự chú ý, vậy thì màn ảo thuật ngươi sắp sửa được chứng kiến sẽ thần kỳ như phép màu.

Vì thế, muốn phá giải trò ảo thuật thì phải làm lơ những gì ảo thuật gia cố ý cho ngươi nhìn thấy.

Đột nhiên, Khánh Trần ngoảnh lại nhìn mê cung ma quái…

Bộ não của hắn vận hành cấp tốc!

Ngay sau đó, Khánh Trần bỗng dốc hết toàn lực chạy trở lại, khi bán thần chạy bạt mạng thì sẽ xuất hiện tàn ảnh, thần Phật trên trời không chú ý, thế là suýt nữa bị hắn bỏ lại.

Khánh Trần vọt qua cổng soát vé của khu vực cáp treo như một mũi tên!

Dù gì cũng bị nhốt ở đây rồi, đến giờ này còn quan tâm quy tắc gì nữa?

Xông vào là xong!

Trần Dư ở trên cao thấy được hành động bất ngờ và quái lạ của Khánh Trần thì kinh hãi!

Khánh Trần tìm được cách ra ngoài rồi!

Không gian kỳ dị này giống như lồng giam, bầu trời là giả, khi lên đến độ cao 3000 mét sẽ chạm vào biên giới.

Mà biên giới mênh mông bát ngát của không gian này cũng chỉ là hư ảo, chạy về phía đông hoặc phía tây hơn 200 km thì sẽ bị một thứ sức mạnh vô hình ngăn trở.

Khi ấy Trần Dư hiểu ra, khu vui chơi không phải là một vật cấm kỵ... Mà là hai.

Cây ngân hạnh mà bọn họ nhìn thấy chính là vật cấm kỵ đầu tiên, sau khi vượt qua cầu trượt sẽ kích hoạt quy tắc nào đó để bước vào vật cấm kỵ thứ hai.

Tác dụng của Hắc Diệp Nguyên là bảo vệ.

Tác dụng của Kình Đảo là sản xuất hàng loạt các loài thực vật.

Mà vật cấm kỵ ở chỗ cáp treo này có tác dụng giam cầm.

Trần Dư cười khẩy, thăm dò:

“Tiểu tử, vừa nãy vất vả lắm mới chạy ra khỏi mê cung, sao bây giờ lại quay về rồi?”

Khánh Trần thậm chí còn không thèm giả vờ làm Trần Truyền Chi, chỉ cắm đầu chạy thục mạng.

Đến mê cung, hắn phát huy hết khả năng của thể xác mạnh mẽ của bán thần Kỵ Sĩ, chỉ với những bước chạy lấy đà và giậm nhảy, hắn vượt qua 100 mét lối vào hệt như một vận động viên nhảy xa ba bước, không hề dùng đến Thần Thiết!

Không giả vờ nữa, ngả bài luôn, bán thần Kỵ Sĩ đỉnh như thế đấy.

Tinh túy của Thần Thiết nằm ở chỗ “nhanh”, nhanh như ánh sáng, không thể tránh né, nhưng nếu bàn về cự ly dịch chuyển thì thể chất của Khánh Trần bây giờ lợi hại hơn!

Trần Dư thấy Khánh Trần không khiêu khích mình, không trào phúng mình thì bắt đầu đứng ngồi không yên!

Hơn 100 người cha cưỡi Thanh Ngưu đồng thanh:

“Hắn tìm được đường ra rồi, đến lúc đó hắn ra ngoài còn ngươi ở lại, cả đời này ngươi cũng chỉ có thể bị nhốt ở đây cho đến chết. Thức ăn trong túi còn đủ cho ngươi chống đỡ được ba ngày, nhưng ba ngày sau thì ngươi phải làm sao?”