Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2721: Ý Kiến Hay




Thôi cũng được, dù sao hướng dẫn dành cho du khách chỉ viết là phải nắm tay đồng bạn, không bảo cánh tay này còn phải mọc trên thân người.

Quy tắc của công viên giải trí bị Khánh Trần chui lỗ hổng quang minh chính đại.

Hắn kéo thuyền chạy đến khu vực cáp treo, vừa chạy vừa nhớ lại nội dung cụ thể của hướng dẫn dành cho du khách, mổ xẻ từng câu từng chữ trong đó: Công viên giải trí không có khu vực cáp treo, nhưng nếu ngươi vào nhầm khu vực đó thì xin hãy nhắm mắt và cầm tay đồng đội lùi ra ngoài. Nếu không có đồng đội thì hãy mở mắt và ngồi cáp treo để mau chóng đến cửa ra vào, hãy nhớ, không được chớp mắt.

Đầu tiên, phải tiên vào khu vực cáp treo.

Chỉ khi vào trong thì quy tắc này mới có hiệu lực.

Khánh Trần đến chỗ cổng soát vé quét mống mắt, nhưng đột nhiên hắn đứng sững ra đó, bởi vì hắn nhìn thấy một đôi mắt màu xanh lá trong cổng soát vé đang nhìn chòng chọc vào mình!

Hắn ngẩng đầu chớp chớp mắt, sau đó lại nhìn vào bên trong, bây giờ đôi mắt màu xanh ấy biến mất rồi!

Vào giờ khắc này, Khánh Trần không thể xác định mình lại trúng thuật thôi miên có mặt ở khắp mọi nơi trong công viên giải trí này dẫn đến ô nhiễm tinh thần, hay thật sự có một đôi mắt màu xanh lá kỳ dị bên trong cổng soát vé nữa!

Cổng soát vé mở ra, Khánh Trần không kịp nghĩ nhiều, lập tức xông vào.

Hắn nắm cánh tay cụt của Cẩu Oa, nhắm mắt đi giật lùi về sau, ngay khi hắn nhắm mắt lại thì từng khuôn mặt ma quỷ trắng bệch đột nhiên hiện lên trong khoảng tối ngay trước mắt hắn.

Khánh Trần chế ngự nỗi sợ hãi kỳ lạ trong lòng và tiếp tục lùi lại, cho đến khi đụng phải cổng soát vé sau lưng!

Hắn mở mắt ra, hắn vẫn ở trong cáp treo, chưa hề ra khỏi khu vực này!

Thế là thế nào, chẳng lẽ mình làm sai rồi ư?

Cần thực hiện vài điều kiện để ra khỏi khu vực cáp treo, một là cầm tay đồng đội, hai là nhắm mắt, ba là đi giật lùi.

Khánh Trần vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, lẽ nào bởi vì đồng bạn không thể chỉ có mỗi một bàn tay?

Hay là...Cần phải nắm tay tất cả đồng đội?

Nếu là như thế thì chẳng phải mình còn phải quay lại mê cung, mang hết tay của đồng đội đến đây à?

Thế thì mình cũng không cầm được.

Khánh Trần nhìn cáp treo cực lớn trước mặt, liệu có phải là điều kiện “lùi lại” không phù hợp không? Hướng dẫn dành cho du khách không bảo mình giật lùi, mà ý của nó là để cho cáp treo lùi lại?

Cáp treo và nhà ma là hai khu vực biệt lập, dường như miễn là không tìm thấy phương thức chính xác thì du khách trong khu vực này vĩnh viễn không thể đi ra ngoài.

Nói một cách chính xác hơn, đây thật ra là một cái lông giam.

Lý Thần Đàn nhốt tất cả những ai vi phạm quy tắc của khu vui chơi lại vào đây, cho đến chết.

Từ trước đến nay, ác ma thì thầm tàn nhẫn hơn Nhâm Tiểu Túc nhiều.

Bây giờ, Khánh Trần không ra được, Trần Dư cũng thế.

Đến lúc đó, cho dù Khánh Trần chờ được đến khi Trần Dư chết thì mỗi lần hắn xuyên không cũng chỉ giống như ngồi tù, nhịn đói 7 ngày ở đây sau đó trở lại thế giới ngoài.

“Khi nào trở về mình sẽ nói cho Đại Vũ, vì cướp lại quyền lực cho hắn nên mình mới bị nhốt ở đây. Để tránh cho mình chết đói ở chỗ này, hắn phải đưa nhẫn không gian cho mình mượn để đựng thức ăn nước uống?”

Khánh Trần vừa lẩm bẩm vừa trèo lên cáp treo”

“Ý kiến hay.”

Khánh Trần thèm chiếc nhẫn không gian ấy lâu rồi, bây giờ vừa hay có một cơ hội…

Khi thần Phật ở trên trời nhìn chằm chằm bên dưới, Khánh Trần đi vào khu vực xếp hàng của cáp treo.

Hắn thấy được một tấm biển treo ở cửa: Thời gian hoạt động 18 giờ - 24 giờ, 0 giờ - 6 giờ.

Khánh Trần sửng sốt, cáp treo chỉ có thể chơi vào buổi tối thôi à?

Trần Dư ở trên cao lạnh lùng nhìn Khánh Trần đứng tại chỗ trầm tư, tiểu tử này đang chiến đấu với mình, giết hai Phục Ma Kim Cương, bốn Thần Nữ Phi Thiên, một Thủy thần Cộng Công của mình, chưa đánh xong mà đã chạy đi suy nghĩ quy tắc của công viên giải trí à?

Hắn cười nhạt:

“Nhãi ranh, ngươi cảm thấy mình thắng chắc rồi sao?”

Khuôn mặt Khánh Trần lại biến thành mặt của Trần Truyền Chi:

“Nghịch tử ngươi im lặng, để cha ngươi tĩnh tâm suy nghĩ…”

Trần Dư cười ầm lên như rồ như dại:

“Thích chết à.”

Ba Thủy thần Cộng Công còn lại lập tức trút xuống một trận mưa cường toàn, mưa to như thác đổ.

Mưa lớn ào ào đổ xuống, bao phủ hàng cây số xung quanh.

Ba Thủy thần Cộng Công rất cẩn thận, không hạ thấp độ cao, Khánh Trần bó tay không làm gì được.

Đây là lý do họa sĩ Trần thị phải vẽ Thủy thần Cộng Công, chỉ cần có một Thủy thần Cộng Công cho một trận mưa xuống là có thể hủy diệt một đơn vị lục quân ngay lập tức, cho dù kẻ địch trốn trong xe bọc thép thì đến cả xe bọc thép cũng sẽ bị nước cường toan ăn mòn.