Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2720: Thẻ Cầu Phúc




Khánh Trần vừa lợi dụng ánh sáng và bóng tối dịch chuyển vị trí nhanh chóng, vừa suy nghĩ cách ứng phó.

Hắn rất muốn học theo sư phụ Lý Thúc Đồng ném thép bắn hạ từng tác phẩm bán thần trên trời, nhưng mê cung chẳng có nổi một cục đá chứ đừng nói là thép.

Tóc thì có thể làm Thu Diệp Đao, nhưng vấn đề là trọng lượng của tóc quá nhẹ, không bay được xa.

Diện tích nhà ma mê cung bị nước cường toan xâm chiếm càng lúc càng rộng, ở lại đây không bắt được đối phương, trước tiên hắn phải rời đi, sau đó tìm cơ hội dụ Trần Dư xuống dưới.

Có vẻ như Trần Dư cũng đoán được suy nghĩ của Khánh Trần, hắn dứt khoát sai khiến một Thủy thần Cộng Công đến lối ra của mê cung, phun nước cường toan bao phủ toàn bộ khu vực đó.

Đường ra dài 100 mét, mà Tam Đoạn Thần Thiết của Khánh Trần chỉ kéo dài đến 90 mét.

Trần Dư biết làm thế chưa đủ để giết Khánh Trần, nhưng hắn có thể vô hiệu hóa át chủ bài Thần Thiết của đối phương, đến lúc đó ở trên không trung hắn không có gì phải sợ hãi nữa.

Chỉ có điều Trần Dư cứ có cảm giác là lạ, nhưng nhất thời hắn không nghĩ ra rốt cuộc lạ ở chỗ nào, dường như hắn đã bỏ sót chi tiết nào đó, song lại không biết bỏ sót cái gì.

Hiện tại, Khánh Trần ngày càng gần lối ra hơn.

Các bán thần còn lại đuổi theo phía sau, một Thủy thần Cộng Công chặn trước mặt, trước có sói sau có hổ, nước cường toan lấp kín đường đi.

Nhưng Khánh Trần vẫn khiêng xác của Cẩu Oa chạy tiếp, hoàn toàn không định rút lui.

Ngay sau đó, các thần Phật trong tranh phía sau chưa đuổi kịp thì bỗng nhiên có một cái bóng tay trái kéo thuyền, tay phải cầm mái chèo xông ra từ trong một góc của mê cung, lao đến trước mặt Khánh Trần.

Đây là chi tiết mà Trần Dư bỏ sót, thuyền kayak ở cửa ra vào đã biến mất từ lúc nào không hay.

Nước cường toan không ăn mòn được con thuyền, nó là vật cấm kỵ!

Con thuyền Khánh Trần vất vả kéo đi suốt quãng đường giờ đã trở thành đạo cụ quan trọng giữa dòng nước lũ cường toan, giúp Khánh Trần tiết kiệm Thần Thiết!

Khánh Trần ra sức khua mái chèo, cái bóng nâng thi thể của Cẩu Oa di chuyển giữa nước lũ cao đến cổ, sắp thoát ra khỏi mê cung dễ dàng.

“Muốn đi à? Làm gì có dễ dàng như vậy!”

Trần Dư cười gằn.

Tức khắc hắn thao túng Thủy thần Cộng Công ở cửa ra vào bay thấp xuống, hắn muốn dùng Thủy thần tạm thời không còn nước cường toàn này để đổi lấy át chủ bài của Khánh Trần!

Bốn thần nữ phía sau chạy đến, ý định chặn giết Khánh Trần ở lối ra của mê cung!

Thế nhưng khi Cộng Công hạ thấp độ cao xuống cách mặt đất 600 mét, Khánh Trần bỗng gỡ cái gì đó trên lưng xuống!

Âm thanh rào rào vang lên, một chuỗi thẻ gỗ buộc dây đỏ lóe sáng trong tay hắn.

Đó là...Thẻ cầu phúc Khánh Trần gom được từ trên người đối thủ!

Khi thần nữ và Cộng Công đến gần tầm bắn của Khánh Trần, hắn giơ tay phải lên ném thật mạnh!

Thẻ cầu phúc được mọi người trong công viên giải trí coi như vật báu cứ thế xoay tròn bay về phía mặt Công Cộng với tốc độ cực nhanh.

Rầm, Cộng Công không trốn kịp, đầu bị đánh lệch hẳn sang một bên, lảo đảo giữa không trung rồi ngã xuống.

Khánh Trần vẫn chưa dừng lại, tay vẫn ném thẻ cầu phúc lia lịa, bốn Thần Nữ Phi Thiên cùng với Thủy thần Cộng Công cản đường đều bị bắn lệch đầu!

Khánh Trần sợ một chiếc thẻ cầu phúc không đánh chết được bọn họ, cho nên trong lúc bọn họ rơi xuống còn ném bù thêm một chiếc nữa, cho đến khi bốn thần nữ và Cộng Công hóa thành làn sương trắng mới dừng tay lại!

Chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, thần Phật vốn đông đảo vậy mà chỉ còn lại hai Hỏa thần Chúc Dung, ba Thủy thần Cộng Công.

Thẻ cầu phúc.

Diệp Thu Đao!

Trần Dư ngớ ra, thẻ cầu phúc còn có thể dùng như vậy ư!?

Ở công viên giải trí này, trong tiềm thức tất cả mọi người cho rằng thẻ cầu phúc là một vật phẩm cực kỳ quý giá, là đạo cụ duy nhất của mỗi người, cho nên rất nâng niu nó.

Nhưng Khánh Trần lại không nghĩ vậy, thứ này hắn có đầy!

Hơn nữa thẻ cầu phục là sản phẩm của vật cấm kỵ trong công viên Ngân Hạnh, không thể phá hỏng, không thể hủy diệt.

Lấy vật cấm kỵ làm Thu Diệp Đao, có Kỵ Sĩ nào khí phách được như hắn?

Lần này phản kích khiến Trần Dư vừa kinh ngạc lại vừa nghi hoặc, khó có thể quyết định nên tiếp tục tấn công hay cứ quan sát trước đã.

Trên thực tế, muốn thoát khỏi mê cung thì cũng đâu có khó gì? Với tốc độ của Khánh Trần, cộng thêm sự hiểu biết của hắn về nó hiện giờ, Thủy thần Cộng Công chưa kịp chặn lối ra thì hắn cũng đã chạy ra ngoài được rồi.

Nhưng Khánh Trần cố ý giảm tốc độ hòng chế tạo một tình thế nguy hiểm cho chính mình, để cho Trần Dư tìm cơ hội giết mình, bằng không trận chiến này phải đánh ba ngày ba đêm mất!

Khánh Trần chèo thuyền sắp đến được lối ra, lúc xông ra ngoài, quay đầu lại thì phát hiện Cẩu Oa được cái bóng khiêng lên giữa dòng nước lũ cuộn trào khi này giờ chỉ còn mỗi một cái tay…