Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2717: Bán Thần Kỵ Sĩ




Khánh Trần yên lặng nhìn phần cuối của hành lang mê cung, cây thường xanh được cắt tỉa gọn gàng, Cẩu Oa bị dính trên vách tường gần đó, đang mở to hai mắt nhìn Khánh Trần.

Dường như ngay cả hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên không thôi.

“Đã lâu không gặp.”

Khánh Trần cười nói.

Cùng lúc đó bốn thần nữ từ trên không trung đồng thời nhào xuống, khi còn cách hơn mười mét bọn họ tung dải lụa đỏ trên tay ra.

Nhưng ngay sau đó, ánh sét lóe sáng ở ngoài bức tường, trong khoảnh khắc ánh sáng và bóng tối đan xen, Khánh Trần bỗng xuất hiện trước mặt Phục Ma Kim Cang và vung tay lên chém, trong lúc vung tay hắn rút một thanh đao màu đen ra từ hư không.

Hắc đao có thể chém đứt cả vật cấm kỵ bổ xuống vùng cổ vai của Phục Ma Kim Cương, xẻ đối phương làm đôi!

Nhát đao này cực kỳ mạnh, cũng cực kỳ nhanh, gần như vô hình vô ảnh.

Sau khi bị bổ đôi, thoạt nhìn cơ thể của Phục Ma Kim Cương vẫn nguyên vẹn, nhưng một giây sau đó, thân hình cao lớn ấy mới từ từ tan rã, hóa thành một đám sương trắng tan biến trong không khí.

Thần nữ giết hụt, nhưng Khánh Trần lại coi mê cung quỷ quái này như sân nhà mình, bắt đầu mượn ánh sáng và bóng tối để dịch chuyển theo ý muốn!

Từ giờ trở đi, trong mê cung chỉ có hắn truy đuổi người khác, không có chuyện người khác đuổi giết được hắn nữa!

Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, vị trí công và thủ hoán đổi, Khánh Trần không còn là con mồi nữa, mà là thợ săn!

Hắn lẳng lặng đứng đấy nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân đằng xa.

Tức khắc Khánh Trần nhảy lên, vung đao chém về phía trước, nhưng trước mặt hắn không có gì cả, chỉ có dãy hành lang mê cung trống rỗng, như thể hắn đang chém không khí.

Nhưng thân hình của hắn vẫn chưa chạm đất, sấm sét lại xuất hiện vài lần nữa, nhát đao của Khánh Trần dường như lóe lên liên tục trong không gian của ánh sáng và bóng tối.

Một bước nhảy nhẹ nhàng, như vượt qua một km đến trước mặt Phục Ma Kim Cương còn lại!

Chém!

Cheng, đao quá nhanh, thế nên khi hắc đao chém vào không khí lại phát ra âm thanh kim loại, tựa như rút đao ra khỏi vỏ!

Khánh Trần nhảy ra xa một km, lợi dụng ánh sáng và bóng tối dịch chuyển một km lướt qua Phục Ma Kim Cương, hắc đao trong tay thuận thế bổ xuống, áo giáp của Phục Ma Kim Cương bị nứt toạc.

Trên đời này, suốt ngàn năm qua chỉ có chưa đến năm người có thể giết nhân vật trong tranh cấp bậc bán thần bằng một phương pháp nhanh gọn như thế!

Mà Khánh Trần là một trong số đó.

Thậm chí hắn còn chưa dùng đến Thần Thiết!

Con ngươi của Trần Dư co lại, trong giây lát ấy đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng thời gian quá ngắn ngủi, mới trôi qua có mấy giây? Đối phương vừa trở về được một phút mà hai Phục Ma Kim Cưỡng của mình đã bị hắn giết chết!

Trần Dư khống chế toàn bộ Thần Nữ Phi Thiên bay lên trời, tập hợp với Thủy thần Cộng Công, cho đến khi hắn xác định bên dưới tranh vẽ toàn là nước cường toan mới dừng lại.

Nước cường toan của Thủy thần Cộng Công đã bao trùm khu vực bán kính bốn km xung quanh, Khánh Trần không thể đặt chăn đến đây.

Khánh Trần đứng trong mê cung, nhắm mắt lắng tai nghe âm thanh để phân biệt vị trí, hắn cao giọng chế nhạo:

“Đường đường là Thái thượng hoàng của Trần thị, vậy mà bây giờ lại chỉ dám chui rúc một góc không dám ló mặt ra ư? Đến đây! Giết ta này!”

Bên ngoài mê cung ma ám, Lee Byung Hee cười:

“Ngươi xem, ta đã nói rồi, nếu thả hắn lại thế giới ngoài, chờ hắn thăng lên bán thần thì ngươi không làm gì được hắn nữa. Trước kia cha ngươi thua Lý Thúc Đồng, hiện nay ngươi lại bại bởi Khánh Trần, có lẽ đây chính là số mệnh của bán thần Trần thị các ngươi! Kỵ Sĩ có thể vĩnh viễn đè đầu cưỡi cổ các ngươi!”

“Câm mồm!”

Trần Dư phẫn nộ hét lên.

Bán thần Kỵ Sĩ!

Lại là bán thần Kỵ Sĩ!

Bán thần Kỵ Sĩ đi lại vô ảnh vô hình trong mê cung khiến hắn uổng có sức mạnh lại đánh không trúng đối phương.

Đột nhiên hắn cắt bắp đùi mình, Hỏa thần Chúc Dung hiện ra, phun lửa đốt Lee Byung Hee thành tro!

Nhưng giải quyết xong Lee Byung Hee thì vẫn còn người khác, lại một hồn ma nữa xuất hiện, là Jindai Senaka:

“Lúc trước nếu ngươi hợp tác với ta giết Lý Thúc Đồng và Khánh Trần thì bây giờ đâu nên cơ sự này?”

“Ngươi cũng chết đi!”

Trần Dư gào to.

Hỏa thần Chúc Dung lại đốt Jindai Senaka thành một nắm tro tàn.

Hắn thiêu đốt từng cái bóng, mỗi khi thiêu một cái thì ý chí tinh thần của hắn lại yếu dần đi.

Đến khi Trần Truyền Chi bỗng đanh giọng quát hắn:

“Mau đi báo thù cho ta, bây giờ là thời cơ tốt nhất để giết hắn, ngươi sắp tung ra hết át chủ bài của mình rồi, hôm nay không giết hắn thì không bao giờ mới giết được!”

“Ngươi cũng câm miệng!”

Giọng điệu của Trần Dư hết sức lạnh lùng.

Hỏa thần Chúc Dung phun lửa, ngọn lửa như một con rồng bao bọc Trần Truyền Chi và đốt rụi hắn!