Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2716: Vải Liệm




Khánh Trần ngồi bên trong đám đông, tươi cười nhìn mọi người vui vẻ, cười nói sung sướng, chỉ cảm thấy đây là một loại thỏa mãn. Chỉ có Đại Vũ lo lắng sốt ruột không có tâm trạng ăn cơm.

Ương Ương nắm tay Khánh Trần đi ra ngoài:

“Sắp đi chiến đấu, ngươi phải chừa chút thời gian rảnh ở cùng ta.”

Hai người bay lên trời cao, cứ như thế ngồi trong khu vực lực trường do Ương Ương tạo ra, như ngồi ở khu vực lan can của sân thượng một tòa cao ốc, lại như ngồi trên trăng non.

Hiện tại đã không còn người ngoài, Khánh Trần cuối cùng nhịn không được ho khan.

Ương Ương bình tĩnh nhìn hắn hỏi:

“Bao lâu rồi?”

Khánh Trần quay đầu nhìn nàng:

“Ngươi đã phát hiện từ lâu rồi sao?”

“Ừ, lực trường của tế bào ung thư không giống với ngươi khác, sức sống của chúng nó lại càng mạnh mẽ hơn.”

Ương Ương nói.

“Cho nên ngươi mới nói không muốn để lại tiếc nuối đúng không?”

Khánh Trần hỏi.

“Ừ.”

Ương Ương hỏi:

“Bệnh tình không thể phát triển nhanh như thế, lúc trước khi gặp ngươi ngươi vẫn còn chưa có chuyện gì, bây giờ chỉ mới hơn một tháng, sao đã phát triển đến cả người rồi.”

Khánh Trần nhìn về phía ánh trăng trên trời:

“Vải liệm.”

“Hả?”

Khánh Trần suy nghĩ nói:

“Hệ thống tự miễn dịch trong cơ thể con người sẽ tự động giết chết những tế bào biến dị, chỉ có những tế bào biến dị tránh được tai nạn này mới có thể diễn biến thành tế bào ung thư. Mãi đến gần đây ta mới ý thức được, vải liệm có thể dùng để khôi phục vết thương lại như cũ, nhưng cũng phải trả giá, nó sẽ làm những tế bào ung thư bị giết chết “sống lại”, chúng nó chỉ cần có dinh dưỡng cung cấp là có thể sống mãi, hơn nữa, chúng nó còn thành công tránh được sự kiểm tra của hệ thống miễn dịch.”

Đây là cái giá phải trả của việc thường xuyên sử dụng vải liệm, sự thật chứng minh nó chỉ có thể phục hồi vật chết lại như cũ, không thể dùng để khôi phục vật sống, phục hồi vật còn sống lại như cũ là phải trả cái giá đắt.

“Ai có thể ngờ được chuyện này chứ?”

Khánh Trần cười thản nhiên nói:

“Ngay từ đầu dùng nó còn cảm thấy rất tiện. Nhưng mà từ khi ta trải qua phóng xạ thì cũng đã có tế bào ung thư rồi, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.”

Khánh Trần không có sự lựa chọn, lần này khi quay về hắn cũng đã đoán được tác dụng phụ của vải liệm đối với cơ thể con người, nhưng hắn vẫn cần phải khôi phục vết thương.

“Phải làm cái gì đây?”

Ương Ương hỏi:

“Đây cũng là nguyên nhân ta nhất định phải đến nơi cấm kỵ số 001.”

Khánh Trần nói:

“Ta nhất định phải đi con đường thành thần của Nhâm Tiểu Túc, không thể quay đầu lại. Ta không xác định bước lên con đường này có ý nghĩa gì, biến thành như ông chủ Hà, hay là đồng hóa cùng thế giới, trở thành một bộ phận của ý chí thế giới. Lúc trước Nhâm Tiểu Túc mở ra toàn bộ khóa gen, ta còn thiếu hai cái nữa mới coi như giải khóa hoàn toàn.”

“Công viên giải trí có để lại bí mật về chuyện này không?”

Ương Ương hỏi.

“Ai biết được.”

Khánh Trần cười nói.

Đêm khuya, Khánh Trần ngồi một mình xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần trên vách đá dựng đứng ở Kình Đảo, hắc đao đặt trên đầu gối hắn, thu lại tất cả sắc bén.

Cuộc chiến bán thần.

Đâu là cuộc chiến bán thần chân chính đầu tiên trong cuộc đời Khánh Trần.

Đếm ngược về không.

Thế giới rơi vào hắc ám.

Khánh Trần lại quay về hành lang dài màu xanh của mê cung ngôi nhà ma, nhìn con đường quanh co trước mặt, hắn nhìn phi thiên thần nữ đang bay từ trên trời xuống.

Mà phi thiên thần nữ lại nhìn vào dấu hôn đột nhiên xuất hiện trên cổ hắn...

Ở thế giới trong có nhiều người cho rằng người du hành giống như bug của thế giới này vậy.

Ví dụ như mấy câu lạc bộ bị Hội Phụ Huynh tiêu diệt, mọi người chiến đấu vất vả với Hội Phụ Huynh ở khu Tam Hạ, khó khăn lắm mới đả thương được các thành viên của Hội Phụ Huynh, kết quả qua 0 giờ, đám Người Nhà ấy bôi thuốc mỡ đặc hiệu trong học viện chiến tranh, đột nhiên lại tràn trề sinh lực, người nào người nấy cũng bừng bừng sức sống!

Người Nhà không chỉ bôi thuốc mà còn chơi suốt bảy ngày, chơi bóng rổ, chơi game, trồng rau, tắm rửa sạch sẽ, xem vài bộ phim, sau đó trở lại đánh người tiếp.

Thế thì ai mà chịu nổi?

Nhưng thế vẫn chưa phải là kỳ quái nhất, mà lạ nhất là loại người mang theo cả dấu hôn trở về như thế này.

Người anh em à, chúng ta đang chiến đấu đấy, có thể tỏ ra tôn trọng một chút được không?!

Đối với Khánh Trần đã là bảy ngày, nhưng với Trần Dư, thời gian mới chỉ trôi qua bằng một cái chớp mắt.

Lee Byung Hee đứng bên cạnh Trần Dư cười nhạo:

“Ngươi xem, hắn không hề coi ngươi ra gì. Tóc hắn cắt ngắn hơn, thế nên tiểu tử này về bên kia không chỉ có thời gian thân mật thắm thiết với phụ nữ, mà còn rảnh rỗi đi cắt tóc.”

“Câm miệng.”

Trần Dư xẵng giọng.

Hắn nhìn Khánh Trần thông qua thị giác của Thần Nữ Phi Thiên, khi thấy thương tích của đối phương đã khỏi hắn, trong lòng hắn trùng xuống.

Trần Dư biết Đại Vũ có một vật cấm kỵ có thể khôi phục bức tranh như cũ, cho nên hắn phỏng đoán Khánh Trần sẽ dùng vật cấm kỵ này để chữa vết thương, nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý thì hắn vẫn cứ có linh cảm chẳng lành.