Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2715: Xác Minh




Khánh Trần nhắm mắt lại, nếu hắn là khôi lỗi sư, hắn sẽ làm như thế nào, truyền thừa này mới là nơi thích hợp nhất để khôi lỗi sư trà trộn vào!

Nếu hắn con khôi lỗi sư, Khánh Thị chắc chắn không phải là sự lựa chọn hàng đầu để trà trộn vào, phải là Trần Thị mới đúng!

Khống chế Khánh Thị thì có gì vui chứ! Khống chế Trần Thị mới là chính xác nhất!

Họa sĩ Trần Thị là một truyền thừa rất đặc biệt, một khi tập đoàn tài chính này bị khôi lỗi sư trà trộn vào, đối phương khống chế được một họa sĩ cấp A, miệt mài vẽ tranh suốt sáu mươi năm thì cũng có thể uy hiếp đến một vị bán thần.

Đây là một truyền thừa có thể sản xuất cấp A số lượng lớn, thậm chí là một người mà như đội quân trăm vạn người!

Sau khi khôi lỗi sư trà trộn vào Trần Thị rồi, hắn thậm chị còn không cần đi tiếp cận trung tâm quyền lực, chỉ cần biến đám con cháu Trần Thị thành khôi lỗi của mình, sau đó điều khiển họ tu hành không biết ngày đêm, vẽ tranh không biết ngày đêm, tự nhiên sẽ tạo thành một quân đội cực kỳ khủng bố!

Người bình thường luôn có đủ loại việc vặt, dẫn đến không thể nào tập trung vẽ tranh, nhưng mà một khôi lỗi thì cần gì để ý đến những thứ đó chứ?

Đám khôi lỗi ngoài trừ việc ăn ngủ ra thì chỉ là vẽ tranh, vẽ tranh và vẽ tranh.

Khôi lỗi khác biệt, khôi lỗi thậm chí còn tiết kiệm được thời gian học tập vẽ tranh, họa sĩ Trần Thị bình thường muốn học đến giai đoạn vẽ được chư thiên thần phật thì cũng cần khoảng hơn hai mươi năm, cho nên có rất nhiều họa sĩ Trần Thị hoàn toàn không có sức chiến đấu, bởi vì kiếp sống hội họa của họ chỉ mới bắt đầu, Đại Vũ hai mươi bảy tuổi, cũng chỉ vừa lúc vẽ ra được hai mươi bảy bức tranh, trung bình mỗi năm một bức.

Họ có thể cùng hưởng kinh nghiệm mà Tông Thừa có được, vừa sinh ra là đã hiểu biết. Ý nghĩa của những khôi lỗi này chính là vì một ngày nào đó lấy ra chiến đấy!

Một họa sĩ cấp B dốc lòng vẽ tranh sáu mươi năm, có thể vẽ ra hơn hai trăm bức tranh, đây là hơn hai trăm chiến sĩ cấp B.

Tuổi thọ của một họa sĩ cấp A lại càng dài, chăm chỉ vẽ tranh một trăm hai mươi năm, thậm chí có thể vẽ ra hơn bốn trăm bức tranh, đó chính là hơn bốn trăm chiến sĩ cấp A.

Nếu trong đám khôi lỗi kia còn có loại người có thiên phú dị bẩm như Huyền Vũ, vẽ ra một đống thần phật thì lại cực kỳ khủng khiếp!

Hơn nữa hiện tại mấy người Khánh Trần không thể nào phán đoán rốt cuộc Tông Thừa đã chế tạo bao nhiêu khôi lỗi ở trần Thị!

Hiện giờ khôi lỗi sư đã trà trộn vào khắp thế giới, đã và đang phát triển tiến bước đến trung tâm quyền lực của các tập đoàn tài chính.

Mười mấy năm trước đối phương đã có năng lực để trà trộn vào người đề cử Ảnh Tử của Khánh Thị, mười mấy năm sau muốn chế tạo gia chủ Trần Thị thành khôi lỗi thì cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Dù sao vị gia chủ Trần Thị này luôn bị Trần Dư cắt giảm quyền lợi, hoàn toàn không phải người cầm quyền thật sự.

Khánh Trần nhíu mày, nếu thật sự đúng như những gì hắn đoán, như vậy hắn giết chết Trần Dư ở nơi cấm kỵ số 001 thì cũng chỉ là may áo cưới cho người khác.

Hắn nhìn về phía Trịnh Viễn Đông:

“Ông chủ Trịnh, chúng ta có phiền phức.”

Trịnh Viễn Đông cũng là người cực kỳ thông minh, hắn nhanh chóng hiểu ý Khánh Trần:

“Phải nhanh chóng nói chuyện này cho Zard và Đại Vũ, hai người họ phải rời khỏi Trần Thị trước rồi tính tiếp.”

King nói:

“Ta có thể nói cho ngươi biết vị trí của khôi lỗi sư, ngươi có thể giết chết hắn luôn.”

Khánh Trần lắc đầu:

“Không thể rút dây động dừng, nếu không Đại Vũ và Zard sẽ có nguy hiểm, phải cho họ có cơ hội rút lui.”

Vừa dứt lời, Khánh Trần lập tức biến mất, đợi đến khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã đặt chưởng lên ngực King, đùng, king bay ra ngoài như một tờ giấy, lưng dán vào tường từ từ trượt xuống.

Đã chết. Chết một cách vô cùng qua loa và hấp tấp.

Khánh Trần ngồi xổm xuống quan sát thi thể King, lại phát hiện chiếc nhẫn xương khô đeo trên ngón tay đối phương đang dần dần biến thành vô hình, biến mất:

“Vật cấm kỵ Bắc Mỹ, tình yêu vĩnh hằng.”

Khánh Trần nói:

“Lúc trước hắn cũng dùng vật cấm kỵ này để khống chế Arthur châu Á là khôi lỗi của hắn, xuất đầu lộ diện ở bên ngoài. Hiện tại xem ra tên King này vẫn chưa chết...Nhưng cũng không có gì đáng lo.”

Trịnh Viễn Đông nói:

“Trong tay hắn có nhiều vật cấm kỵ như thế, còn có vương quốc Roosevelt ủng hộ hết mình, ta vẫn luôn nghi ngờ hắn là thành viên vương thất nào đó ngược hướng xuyên qua. Hiện tại lại càng xác minh cái nhìn của ta.”

Khánh Trần cầm lấy Chân Thị Chi Nhãn xoay người rời đi:

“Đi thôi ông chủ Trịnh, quay về Kình Đảo.”

Ban đêm, nhà ăn lớn của Kình Đảo vô cùng náo nhiệt, đám Tiểu Thất treo đèn lồng đỏ khắp nơi, toàn bộ Kình Đảo đều tràn ngập không khí ngày hội.

Đêm nay không thể uống rượu, mọi người chỉ có thể uống chút nước có ga vị cồn được ủ từ bánh mì để đỡ ghiền.