Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2714: Không Khó Như Tưởng Tượng




Tuy rằng tên siêu phàm giả hắn chôn xuống có cấp bậc không cao, nhưng dạo gần đây New York cũng thường hay xuất hiện sự kiện chuột và côn trùng tấn công làm người bị thương.”

Trịnh Viễn Đông:

“Lần cuối cùng Hà Kim Thu quay về đã nhờ ta đến xử lý chuyện này, hắn nói lúc đó hắn bị sát ý che mờ mắt, tuy rằng hai bên là kẻ thù, nhưng liên lụy hơn nghìn vạn dân chúng của một tòa thành thị thì vẫn là quá tàn nhẫn. Chúng ta nghĩ ra rất nhiều cách nhắm vào vương quốc, hắn lựa chọn cách đơn giản và thô bạo nhất. Vào giây phút cuối đời, hắn nhờ ta đến đền bù chuyện này, tranh thủ khi chưa tạo thành họa lớn, cứu được chút nào hay chút đó.”

Khánh Trần mở nắp giếng nhìn thoáng qua, mùi xác thối buồn nôn xộc thẳng vào mũi, thi thể dưới cống thoát nước đã bị găm thành xương trắng.

Nơi ánh sáng chiếu vào, họ còn thấy một đám chuột béo ú đang gặm cắn trên xác chết.

Hắn thở dài nói:

“Muốn giải quyết sẽ hơi khó khăn, tai họa đã xảy ra. Chuyện này phải để Tiểu Tam cầm vật cấm kỵ Kiến Chúa đến, nhưng bây giờ vẫn chưa được, chiến tranh ở Lộc Đảo còn chưa kết thúc, Hội Phụ Huynh còn cần bầy bọ ngựa của hắn.”

“Ừ, chỉ có thể chờ một chút.”

Trịnh Viễn Đông nói:

“Đi thông báo cho người dân New York bắt đầu sơ tán trước đi.”

“Ta sẽ nhớ kỹ chuyện này.”

Khánh Trần lại khép nắp giếng lại:

“Hiện tại phải giải quyết chuyện tiếp theo.”

Ngoại thành New York, trước cửa một biệt thử, King đôi mũ choàng lén lút mở cửa ra.

Vị lãnh tụ tổ chức vương quốc từng vô cùng vinh quang, hiện tại lại lén lút như một cậu trai da trắng nhà hàng xóm bình thường, cho dù nói hắn chỉ là học sinh đại học thì cũng có người tin.

Sau khi giải tán tổ chức vương quốc, King cũng không chạy trốn giống các thành viên khác, mà lại làm ngược lại, ở lại nơi này.

Lúc mở cửa, hắn cẩn thận nhìn thoáng qua xung quanh, xác nhận không có ai đi theo mới nhập mật mã vào.

King đóng cửa phòng lại, xác nhận khóa cửa chưa từng bị phá hư hay cạy mở lần nào, lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà còn chưa đợi hắn hoàn toàn yên tâm, lập tức dựa vào giác quan thứ sáu mà phát hiện ra, có một người đang núp trong bóng tối nhìn chằm chằm hắn.

Đối phương ngồi trên ghế sofa đơn cạnh cửa sổ, mỉm cười nhìn về phía hắn.

King không hề có ý chí chiến đấu, đầu tiên, hắn lui ra sau, lại phát hiện không biết từ lúc nào mà ở cửa cũng xuất hiện một người, bao vây hắn ở trong phòng.

“Ngươi cũng không khó tìm như trong tưởng tượng.”

Khánh Trần ngồi trên sofa, Trịnh Viễn Đông đứng phía sau King bình tĩnh nói:

“Đi qua đó ngồi, tâm sự với ngươi một chút.”

King hít thở sâu:

“Được hai bán thần đến tìm, ta thật vinh hạnh.”

Hắn đã từ bỏ hi vọng, một bán thần Kỵ Sĩ, một bán thần vu sư, hai bán thần bắt tay nhau đối phó một tên cấp A, đúng là không nói võ đức! Có còn biết xấu hổ không.

Nhìn khắp cái thế giới này cũng có bán thần nào kết bè kết đảng cùng nhau đi ra ngoài, kết quả hai vị bán thần của Đông đại lục lại hoàn toàn không thèm để ý đến quy tắc.

Đối mặt với một người, nói không chừng hắn còn có thể giở trò, còn có chút khả năng chạy trốn, bây giờ đối mặt với hai người, chắc chắn không thể nào chạy trốn được.

Trong bóng đêm, Khánh Trần nhìn về phía King:

“Đặt đôi mắt đen chân thật của ngươi đặt lên bàn trà, nếu không lát nữa ta sẽ tự lục xác ngươi để lấy.”

Thật ra Khánh Trần cũng cần có Chân Thị Chi Nhãn, bởi vì đây là một trong những điều kiện nhất định phải có trên con đường thành thần, khi ý chí tinh thần của hắn bắt đầu dung hợp với ý chí thế giới, hắn cần phải tạm thời phong ấn ý chí tinh thần của hắn vào đó.

Sở dĩ hắn hào phóng đổi hắc đao với ông chủ Trịnh, hoàn toàn là bởi vì hắn biết ở nơi nào còn có một cặp khác.

Đến lúc này, ba Chân Thị Chi Nhãn đều đã có chủ nhân: Khánh Trần, Nhan Lạc Nguyên, Trịnh Viễn Đông.

King thành thật lấy ra Chân Thị Chi Nhãn, hắn sa sầm mặt mày nói:

“Tên cấp dưới nào của ta đã bán đứng ta?”

Khánh Trần nói:

“Cũng không coi như là bán đứng, bên cạnh ngươi luôn có người của Hắc Tri Chu.”

Hiện giờ Hắc Tri Chu định cư ở thành phố số mười, nàng đã giao ra toàn bộ mạng lưới tình báo trong tay, cái võng này không lớn cũng không nhỏ, vừa lúc có tác dụng.

Khánh Trần hỏi:

“Người kia nói ngươi từng gặp qua khôi lỗi sư, tên khôi lỗi sư kia báo cho ngươi, ta dụ dỗ Trần Dư đến khu cấm kỵ số 001, cho gia chủ Trần Thị có thời gian để đoạt quyền.”

King gật đầu nói:

“Đúng vậy.”

Trịnh Viễn Đông nhìn về phía Khánh Trần:

“Không có bao nhiêu người biết được chuyện này, hơn nữa còn đều bị sử dụng thuật bảo vệ bí mật.”

Khánh Trần nói:

“Ngươi có thể để lộ ra tin tức này chỉ có hai người, một là Zard, hai là Đại Vũ, hai người họ đều không phải khôi lỗi, người khổng lồ đều đã xác nhận, như vậy vấn đề là ở những người bên cạnh họ, ta nghi ngờ hai người này...có lẽ đi vào một ổ cướp.”