Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2713: Thiếu Một Thứ




Nhưng bộ quần áo kia có được thuộc tính không thể nào bị tổn hại của vật cấm kỵ, vừa lúc có thể trở thành áo chống đạn tốt nhất thế giới.

Trịnh Viễn Đông cười hỏi:

“Vậy sao lúc nãy ngươi không phát một bài hát.”

Khánh Trần nghiêm túc nói:

“Còn cần mặt mũi.”

Lúc này, đầu của Zard từ dưới đất chui ra:

“Ông chủ, có thể tặng thanh kiếm này cho ta không?”

Khánh Trần dở khóc dở cười:

“Tạm thời còn không được, hiện giờ cấp bậc thức tỉnh của ta chỉ có cấp A, mức sát thương của Thần Thiết còn chưa đủ cao, cho nên phải phối hợp với một chút vũ khí sắc bén để nâng cao mức sát thương, gia tăng lực công kích.”

Tốc độ tuyệt đối phải phối hợp với lưỡi dao sắc bén tuyệt đố, mới có thể tăng lực sát lên lên mức cao nhất.

Zard cúi đầu tiếc nuối nói:

“Ồ...”

Trịnh Viễn Đông bỗng nhiên cười nói:

“Tặng cho hắn đi, ta thấy hắn mất mác như thế cũng rất đau lòng, giống như đứa con nít vậy.”

Trong lúc nói chuyện, hắn lại rút ra một thanh đao màu đen từ trong hư không, đưa cho Khánh Trần:

“Thanh hắc đao này là vật cấm kỵ ACE-001, có thể chém tất cả mọi thứ trên đời...Vật cấm kỵ cũng có thể chém.”

Vật cấm kỵ này cũng không phải được phân ra từ người chết nào đó, mà là thân minh Nhâm Tiểu Lật lấy tinh thần ý chí cụ hiện ra, nó trời sinh đã thoáng áp đảo tất cả các vật cấm kỵ, thậm chí còn có thể phá hủy vật cấm kỵ của người khác! Vật cấm kỵ có cấp bậc cao như thế, Khánh Trần chỉ từng gặp được một cái...Ngoài Tam Giới.

Khánh Trần sửng sốt:

“Ngươi chính là đại sư đao thuật, sao lại có thể không có đao được.”

Trịnh Viễn Đông giải thích:

“Ta luyện đao là vì vu sư rất lo lắng bị người khác áp sát, cho nên mới vậy, ta cũng không xem nó là nghề chính. Có vài người cảm thấy ta là vu sư, đợi đến khi hắn cưỡng ép đến gần ta, ta có thể cho hắn một chút bất ngờ.

Khánh Trần:

“Vậy ngươi càng cần thanh đao này để phòng thân.”

Ông chủ Trình nghiêm túc nói:

“Hiện tại không có kẻ địch có thể đến gần ta.”

Khánh Trần:

“...”

Trịnh Viễn Đông nói:

“Đây là chuyện đầu tiên ta muốn nói, ta muốn dùng hắc đao để đổi lấy đôi mắt đen chân thật, lúc trước vì Kình Đảo mà ta đổi đôi mắt đen chân thật với ngươi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì nó vẫn trợ giúp ta lớn nhất, cho nên muốn đổi về.”

“Thì ra là thế.”

Khánh Trần nói:

“Ta đồng ý, đôi mắt đen chân thật ở trong tay ngươi mới có thể phát huy giá trị lớn nhất.”

Zard:

“Trường kiếm huyết tinh ở trong tay ta cũng mới có thể phát huy giá trị lớn nhất của nó.”

Khánh Trần dở khóc dở cười nhận lấy hắc đao, lại giao trường kiếm huyết tinh cho Zard:

“Tên của nó “Dưới BGM của ta, không ai có thể thắng được ta.”

Zard:

“Tên hay ghê! Lại còn dài như vậy! Có cá tính thật! Tiểu Vũ cứ thích bắt ta hát nhạc thiếu nhi, ta hát xong còn chê ta hát dỡ, lần này thì tốt rồi.”

Nói xong, hắn khiêng trường kiếm lên vai đi tìm Đại Vũ khoe khoang, vừa chạy, thanh trường kiếm đỏ tươi còn hát nhác:

“Dưới cây cầu lớn trước cửa, một đàn vịt bơi qua, mau mau chạy ra đếm, một hai bốn sáu bảy tám...”

Tiếng trẻ con non nớt văng vẳng khắp núi tuyết, xung quanh toàn là xác của máy bay chiến đấu, đằng xa còn có lửa lớn hừng hực và bụi đen.

Đại Vũ khóe mắt giật giật nhìn Zard đi về phía hắn, vừa đi còn vừa mở nhạc thiếu nhi:

“Ngươi mau quăng thanh kiếm này đi cho ta! Ngươi không nên có được thanh kiếm này nhất chính là ngươi!”

Lại nghe tiếng hát trong trường kiếm huyết tinh đột nhiên thay đổi:

“Có thể cho ta thời gian một bài hát hay không, để ta nghe đến cuối câu chuyện rồi nói lời tạm biệt...”

Đại Vũ thay đổi sắc mặt:

“Bây giờ ngươi không muốn dùng miệng để nói chuyện nữa rồi đúng không, ai dạy ngươi cái này?”

Lại nghe tiếng hát trong trường kiếm huyết tinh lại thay đổi:

“Là hắn, chính là hắn, tiểu Na Tra anh hùng của chúng ta.”

Đại Vũ:

“...”

Cũng đúng lúc này, Khánh Trần đứng dưới núi tuyết hỏi:

“Chuyện thứ hai mà ông chủ Trịnh muốn nói là?”

Trịnh Viễn Đông đột nhiên nói:

“Đã thăng cấp bán thần, ta hi vọng ngươi có thể đến New York cùng ta.”

Khánh Trần gật đầu:

“Đúng là phải đi, còn có người thiếu ta một thứ.

Buổi tối, thành phố trung tâm New York vô cùng nhộn nhịp, nó đã được tổ chức vương quốc cải tạo xong, trong bóng đêm khắp nơi đều là đèn lấp lánh thực tế ảo như thế giới bên trong.

Hai người Trịnh Viễn Đông và Khánh Trần đi trên đường, lúc này, dưới ánh đèn lập lòe, đột nhiên có một người đi lướt qua người Khánh Trần. Hai bóng người đan xen vào nhau, trong tay Khánh Trần có thêm một tờ giấy nhỏ.

Hắn mở ra xem, sau khi xác nhận nội dung bên trên rồi, dùng ngón tay xoa nát nó.

“Đến rồi.”

Trịnh Viễn Đông nhìn một nắm giếng trong hầm nói.

“Ở dưới này sao?”

Khánh Trần hỏi.

“Ừ.”

Trịnh Viễn Đông cảm thán nói:

“Lúc trước Hà Kim Thu cùng chúng ta tập kích tổng bộ vương quốc, hắn hạ quyết tâm chôn siêu phàm giả đã chết dưới ống dẫn ngầm, cung cấp cho toàn bộ sinh vật dưới cống thoát nước, muốn ô nhiễm tất cả sinh vật trong New York.