Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2712: Tẻ Nhạt Vô Vị




Mãi đến giờ phút này, Khánh Trần mới nhẹ nhàng kéo ra chốt kiểm soát túi nhảy dù ở phía sau lưng, dù bung ra, hắn từ từ rơi xuống đất.

Trên Airbus sư tử châu Mỹ ở đằng xa, Sorel ngơ ngẩn nhìn cảnh này:

“Ngươi du hành thời gian các ngươi đều thần kỳ như thế này sao?”

Lưu Đức Trụ vui tươi hớn hở nói:

“Không, chỉ có hắn mới thần kỳ như thế.”

Thật ra không chỉ Sorel cảm khái, Lưu Đức Trụ nhớ lại lúc trước khi mới xuyên qua, ông chủ này vẫn còn là một học sinh đến cả một thỏi vàng cũng phải tính toán chi li...

Hiện tại, đối phương đã trở thành bán thần mà tất cả mọi người đều phải ngước nhìn.

Bán thần đó.

Đây là đỉnh của chuỗi thức ăn.

Khánh Trần vững vàng đứng trên nền tuyết, tháo dây dù của bản thân ra. Căn cứ huấn luyện ở đằng xa lại bùng lên một loạt tiếng hoan hô, Tiểu Thất nhảy lên lưng Tiểu Ngũ, hò hét thật to:

“Phụ Huynh thăng cấp lên bán thần.”

“Bán thần.”

Cuối cùng thì Hội Phụ Huynh của họ cũng có vị bán thần đầu tiên, sau trận chiến này cũng có người người du hành thời gian ở phương đông đã không còn đối thủ ở thế giới bên ngoài.

Những đối thủ họ từng sợ hãi, từng căm thủ đều trở thành lịch sử. Sau khi xác nhận tất cả máy bay chiến đấu đều đã rơi tan nát, Khánh Trần đã thăng cấp thành bán thần, tổ chức vương quốc không ngờ lại dứt khoát giải tán ngay tại chỗ.

King chỉ để lại mấy cấp dưới trung thành nhất.

Các nhà du hành thời gian muốn làm gì thì làm, tổ chức vương quốc này không ngờ lại đột nhiên không còn tồn tại nữa.

Không thể không nói, cũng rất là quyết đoán.

Hôm nay chắc chắn không thể nào là một ngày bình thường.

Có người xông vào cánh cửa chìa khóa bí mật đi mua champagne, sau đó xông về đổ lên người mọi người.

Có người lao đi tiệm bánh kem ở Trình Thành, mua một lúc mười mấy cái bánh kem đập lên mặt người khác.

Khánh Trần đã cởi wingsuit ra từ lâu, mặc áo ngắn tay và quần dài đứng trên nền tuyết, hắn nhìn hai tay của bản thân, cảm nhận được lực lượng mênh mông trong cơ thể.

“Chúc mừng.”

Trịnh Viễn Đông đi đến cười nói:

“Thành bán thần có cảm giác như thế nào?”

“Tẻ nhạt vô vị.”

Khánh Trần cười đáp lại:

“Lúc nãy ông chủ Trịnh sử dụng vu thuật sao?”

“Đúng vậy, dơi như đông hải.”

Trịnh Viễn Đông nói.

Khánh Trần:

“...Có phải còn có chiêu thú như Nam Sơn không?”

“Có, nhưng mà phải có cách niệm chú độc đáo, phải tràn đầy nhịp điệu.”

Trịnh Viễn Đông cười thần bí:

“Vu thuật còn có rất nhiều thứ thú vị, muốn học không?”

Vu thuật là sản phẩm của châu u, ngay từ đầu chú ngữ cũng toàn là tiếng Anh, sau này cái thứ này rơi vào tay Nhâm Tiểu Túc, hắn cho rằng tiếng Anh có thể làm cho vu sư cộng hưởng với thế giới ý chí, vì sao tiếng Trung lại không được? Vì thế, chú ngũ tiếng Trung lại ra đời, nhưng chú ngữ tiếng Trung này hình như không được đứng đắn cho lắm.

Đến lúc đó ông chủ Trịnh đánh nhau với người ta, khung cảnh sẽ cực kỳ máu me, đồng thời lại cực kỳ khách sáo.

Khánh Trần uyển chuyển từ chối lời đề nghị của ông chủ Trịnh:

“Ta không học vu thuật, tham thì thâm, đến cảnh giới bán thần rồi phải đi thẳng một đường đến cuối, hiện tại ta đã chiếm hai con đường là tu hành và thức tỉnh, không thể phân tâm tiếp.”

Vu thuật thần kỳ thì thần kỳ, nhưng ngươi phải biết được nên lấy hay bỏ.

Nếu có một ngày nào đó Khánh Trần thật sự rảnh rỗi, cũng sẽ không đi học vu thuật, có lẽ hắn sẽ đi học kiếm của ông chủ Hà trước. Cho dù có mọi loại pháp, một kiếm đều phá vỡ.

Đây mới là thứ Khánh Trần muốn, dứt khoát, bạo lực, thẳng thắn.

Trịnh Viễn Đông đột nhiên nói:

“Ta có hai việc muốn nhờ ngươi giúp.”

Khánh Trần hiếu kỳ nói:

“Chuyện gì?”

“Không cần gấp, ta hỏi thăm trước, thanh trường kiếm trong tay ngươi lúc nãy là?”

Trịnh Viễn Đông hỏi.

“Trên đường bị Người Xem Mệnh áp giải đi đến Bạch Ngân Thành, ta giết hắn, đây là vật cấm kỵ của hắn.”

Khánh Trần nói:

“Rất sắc bén, quan trọng nhất là không có gì có thể phá hủy được nó.”

“Tác dụng chỉ là sắc bén sao?”

Trịnh Viễn Đông tò mò nói.

“Không phải.”

Khánh Trần lắc đầu nói:

“Tác dụng chân chính của nó là... m hưởng.”

“Hửm?”

Trịnh Viễn Đông sửng sốt một lúc:

“Có ý gì?”

“Hắc Tri Chu nói chủ nhân của vật cấm kỵ này khi còn sống là một Người Xem Mệnh khùng khùng điên điên, lúc chiến đấu với người khác thích mang theo một cái âm hưởng, tự mang BGM, phải phát mấy bài hát cực kỳ nhiệt huyết mới có thể kích thích dục vọng chiến đấu, cho nên sau khi chết mới có thể phân ra một vật cấm kỵ có thể cất cao giọng hát như thứ này.”

Khánh Trần bất đắc dĩ nói:

“Ký chủ muốn dùng nó để phát bài hát nào cũng được, chỉ cần là ngươi đã từng nghe, nó còn có thể phát ra âm thành nguyên gốc, hơn nữa âm sắc cực kỳ tốt.”

Trịnh Viễn Đông:

“...”

Giống như nhuyễn giáp bạch lân của Jindai Kura, tác dụng thật sự của cái thứ kia cũng không phải để phòng ngự, mà là có thể giúp người ta giữ lại hơi nước, mặc vào nó, cho dù đi trong sa mạc bảy ngày thì vẫn có thể sống tốt.