Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2705: Huấn Luyện




“Còn gì khác không?”

Khánh Trần hỏi.

Đại Vũ nói:

“Mấy năm nay bộ đội Trần Thị vẫn luôn thăm dò nơi cấm kỵ, mấy năm trước nghe nói bộ đội Trần thị tìm được một chiếc nhẫn ban chỉ ngọc bích khá giống vật cấm kỵ, bị Trần Dư lấy đi mất, lại không biết có ích lợi gì. Nhưng ta biết, hắn luôn mang thứ kia trên ngón tay cái...Mấy vật cấm kỵ khác thì không rõ ràng lắm.”

“Có không ít thứ bảo vệ tính mạng.”

Khánh Trần đứng dậy đi ra ngoài:

“Bắt đầu huấn luyện thôi. Đúng rồi Đại Vũ, đã tiếp nhận Trần Thị chưa?”

“Ông nội đang quét sạch lực lượng của Trần Dư, hắn dẫn đi không ít cao thủ, vừa lúc nhân cơ hội này tiêu diệt dư đảng.”

Đại Vũ nói:

“Cảm ơn.”

Khánh Trần cười nói:

“Ta giúp các ngươi tranh thủ cơ hội đoạt quyền, không phải vì ngươi, là vì một ngày nào đó hạm đội vương quốc Roosevelt bay đến Liên Bang, Trần Thị có thể đứng ra chiến đấu vì mảnh đất này.”

Đại Vũ nghiêm túc nói:

“Đương nhiên.”

“Đi thôi! Huấn luyện!”

Khánh Trần giống như không có việc gì mà ngồi trên máy bay trực thăng, giống như người bị bán thần đánh đến bại liệt mấy giờ trước không phải là hắn vậy.

Hắn ngồi trong cabin thay trang phục wingsuit, vừa nhìn máy bay trực thăng từ từ bay lên trời, không biết vì sao, lúc này hắn cực kỳ bình tĩnh. Ảo giác biến mất, nhưng hắn lại nhớ ra được tất cả những ảo giác đó.

Khánh Trần giống như làm một giấc mộng hoang đường, lại giống như tự hỏi cõi lòng một lần. Còn có hơn sáu ngày, hắn vẫn muốn tranh một con đường sống.

Ngày đầu tiên quay trở về.

Dưới sự tiếp dẫn của cánh cửa chìa khóa bí mật, tất cả Kỵ Sĩ dự bị đều đến căn cứ huấn luyện.

Là Khánh Trần kêu họ đến, hắn muốn cho những quân dự bị này nhìn hắn khiêu chiến sinh tử quan này, Wingsuit flying gần như là hạng mục khó khăn nhất trong sinh tử quan, dù là trên con đường Kỵ Sĩ dài hơn một nghìn năm trước đây, cũng có đến hơn 30% người chết ở hạng mục này.

Các tiền bối Kỵ Sĩ có rất nhiều thời gian, tuổi thọ cực dài của họ đủ để làm họ từ từ khiêu chiến, một năm không được thì hai năm, đợi đến khi mọi người có thể tự do ở không trung như cá dưới đáy biển, mọi chuyện đều sẽ nước chảy thành sông.

Nhưng Khánh Trần và các Kỵ Sĩ dự bị lại không có thời gian này, cho nên hắn muốn cho các quân dự bị xem thử, rốt cuộc sinh tử quan là như thế nào.

Ngày hôm ấy.

Khánh Trần thử Wingsuit flying lần thứ sáu.

Va chạm vào vách đá một lần, cơ thể gãy xương mười bảy chỗ. Đại Vũ dùng vải liệm giúp hắn khôi phục lại bình thường, một tiếng sau, Khánh Trần lại chui ra, bước lên máy bay trực thăng lên đường.

Đám người Trần Chước Cừ, Hồ Tiểu Ngưu, Hồ Tĩnh ngơ ngác cầm kính viễn vọng nhìn:

“Sư phụ liều mạng như vậy sao?”

“Lúc nãy ta còn mới thấy cánh tay hắn vặn vẹo bất quy tắc nữa!”

“Dù vải liệm có thể khôi phục gãy xương, nhưng vẫn cứ rất đau.”

Hơn nữa quan trọng nhất là khi va chạm vào vách đá, những vết trầy xước bên ngoài là không thể nào dùng vải liệm để khôi phục được.

Khi thấy Khánh Trần lại một lần nữa bước lên máy bay trực thăng, họ mới hiểu được, thì ra tốc độ của họ vẫn quá chậm, những đắng cay cực khổ mà họ phải chịu đựng cũng quá ít.

Đây là nguyên nhân mà đến bây giờ họ cũng chỉ mới vượt qua sinh tử quan thứ tư.

Mọi người cứ luôn hi vọng khi bản thân khiêu chiến cửa ải sống sót có thể ổn thỏa một ít, nâng cao tỉ lệ thành công của bản thân lên một ít, càng chắc chắn, xác định hơn một chút.

Nhưng mà tính không xác định kia mới chính là sự lãng mạn mà con đường Kỵ Sĩ theo đuổi.

Trần Chước Cừ xoay người đi vào trong căn cứ huấn luyện, Tiểu Thất đi theo phía sau nàng hỏi:

“Nè, ngươi đi đâu vậy?”

Trần Chước Cừ bình tĩnh nói:

“Ta muốn học nhảy dù, đi học lý thuyết trước.”

“Hả? Ngay bây giờ luôn sao?”

Tiểu Thất gãi đầu:

“Ngươi không xem nữa à?”

“Không xem, ta không học được cái tính liều mạng của sư phụ, cũng học không nổi, nhưng hắn có con đừng của hắn, ta cũng có con đường của ta, ta chỉ cần liều mạng bằng một nửa hắn, cố gắng bằng một nửa hắn là đủ rồi.”

Trần Chước Cừ nói.

Tiểu Thất dở khóc dở cười:

“Vậy cũng quá nhanh rồi.”

Trần Chước Cừ nói:

“Khi nào là lúc thích hợp nhất để bắt đầu một cuộc hành trình? Một là ngày hôm qua, hay là ngay bây giờ.”

Tiểu Thất cười ngây ngô hỏi:

“Trưa nay đi ăn cơm cùng nhau không?”

Trần Chước Cừ sửng sốt một lúc:

“Được.”

Lúc này, máy bay trực thăng đã chở Khánh Trần lại thất bại quay về căn cứ huấn luyện ăn trưa.

Ăn cơm xong, trước khi đi Đại Vỹ gọi:

“Khoan đã, lúc nãy ta thấy hình như ngươi té bị thương đúng không, không cần dùng vải liệm quấn một chút sao?”

Hắn nhìn về phía Đại Vũ cười nói:

“Tuy rằng lần này té bị thương, nhưng tạm thời không cần dùng vải liệm, chỉ gãy một cây xương sườn mà thôi. Chờ tối đi, nếu không lại phải chậm trễ một lúc lâu, ban ngày điều kiện tầm mắt tốt, buổi tối không thể huấn luyện.”