Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2706: Núi Lão Quân




Đại Vũ nghe được những lời này mà ngẩn người, hắn đứng bên ngoài cabin, nhìn Khánh Trần đi vào trong cabin:

“Ngươi chán sống rồi sao? Cứ liều mạng như thế thì sớm muộn gì cũng chết. Bây giờ còn đỡ, ngươi bị đụng trúng xương sườn, nếu người đụng trúng đầu, đến lúc đó vải liệm phải thành “vải liệm” thật rồi.”

Khánh Trần xoay người, hắn đứng dưới cánh quạt, trong tiếng vang ầm ầm cười to:

“Ta đã không còn đường lui, lần này không thăng chức lên bán thần, ta quay về sẽ phải chết.”

Đại Vũ im lặng, dù Khánh Trần nói hắn ta giúp hắn đoạt quyền cũng không phải vì hắn, nhưng mà hắn lại là người được lợi trực tiếp. Hiện giờ đối phương dùng cấp A đối mặt với bán thần, lại còn có thể thản nhiên cười to, hắn không thể nào làm được chuyện này.

Đại Vũ hỏi:

“Không còn cách nào khác sao? Không phải lúc trước ngươi nói có thể lợi dụng lôi quang tạo ảnh sao? Chỉ cần cứ đánh sấm mãi, luôn tránh né hắn mãi là được rồi.”

Khánh Trần cười vui:

“Sấm đánh cũng có hạn chế số lần, dựa theo số lượng lôi tương trong cơ thể ta, chỉ sợ chỉ có thể chống đỡ được ba tiếng. Ba tiếng sau thì sao đây? Vẫn sẽ bị tám vị bán thần trong bức họa tìm được, sau đó giết chết. Ngươi cũng biết Thủy thần Cộng Công có năng lực như thế này, axit kia có thể bao phủ toàn bộ mặt đất, làm ta không thể nào tự do đi lại.”

Axit kia có tính an mòn cực mạnh, Khánh Trần chỉ cần đạp lên, chỉ sợ bàn chân sẽ lập tức thối rữa, sau đó là máu thịt, xương cốt.

Khánh Trần tiếp tục nói:

“Còn có, không ai biết rốt cuộc trên người Trần Dư còn có át chủ bài nào, lỡ như ngực và hai đùi hắn cũng có hình xăm thì phải làm sao đây? Hắn cũng không phải chỉ có thể xăm lên hai tay không.”

Đại Vũ biết lời Khánh Trần nói là sự thật.

Hiện tại hắn không xăm đầy người là bởi vì hiện tại hắn còn chưa có bán thần, không cần thiết phải làm thế, nhưng trên người Trần Dư nhất định vẫn còn.

Thế hệ gia chủ Trần Thị vẫn luôn xem Trần Dư là kẻ địch giả tưởng, cho nên họ thậm chí còn sẽ tốn công tính toán tốc độ vẽ của Trần Dư.

Trong lúc này, Trần Dư rõ ràng bế quan rất lâu, nhưng số lượng tranh họa vẫn không khớp, thiếu đi bốn bức. Có lẽ bốn bức tranh kia đều nằm trên người Trần Dư.

Hiện tại Thủy thần Cộng Công đã xuất hiện, rất có khả năng trên hai chân chính là Hỏa thần Chúc Dung.

Người ta hay nói tàn nhẫn vô tình, nước lửa vô hình, Chúc Dung và Công Cộng là năng lực tấn công không phân biệt địch ta mạnh nhất của bán thần Trần Thị, tùy tiện lấy ra một cái là cũng đủ để hủy diệt một một bộ đội hoàn chỉnh.

Đại Vũ im lặng một lúc nói:

“Nếu như ngươi cứ như vậy mà chết ở bên ngoài, tất cả đều mất sạch. Quyền lực, tiền tài, thực lực cảnh giới mà ngươi cực khổ lắm mới tu hành ra được.”

Khánh Trần đột nhiên nhìn lướt qua hắn, nhìn về phía Hồ Tĩnh Nhất đứng phía sau hắn, cũng cười nói:

“Cuộc đời này mới đi đến đâu là đâu đâu? Không chết được thì phải tiếp tục đi về phía trước.”

Ngày thứ hai sau khi quay về.

Khánh Trần thử Wingsuit flying tám lần.

Ngày thứ ba sau khi quay về.

Khánh Trần thử Wingsuit flying tám lần.

Ngày thứ tư sau khi quay về.

Khánh Trần thử Wingsuit flying chín lần.

Cộng luôn số lần huấn luyện tuần trước, tổng số lần huấn luyện đã đến gần một trăm lần.

Người bình thường, cả đời chỉ sợ cũng chỉ thử bao nhiêu đó lần, các Kỵ Sĩ tiền bối cũng phải tốn gần một năm mới dám thử nhiều lần như thế, Khánh Trần lại phải hoàn thành trong vòng hai tuần.

Ngươi khác là dùng thời gian để từ từ tổng kết kinh nghiệm, Khánh Trần lại ở trong phạm vi mà hắn tự nhận là có thể khống chế được liên tục thử lỗi, mãi đến khi thành công mới thôi.

Ngày thứ năm sau khi quay về.

Khánh Trần thử Wingsuit flying chín lần.

Ngày thứ sáu tính từ ngày trở về, Khánh Trần thử sáu lần.

Hôm nay, hắn quay về căn cứ huấn luyện sớm, bình tĩnh ăn cơm, tắm rửa, nhờ Ương Ương thoa thuốc giúp hắn.

Tất cả mọi người không dám nói gì với Khánh Trần, bởi vì tất cả mọi người đều biết Khánh Trần chỉ còn lại một ngày, nếu ngày mai vẫn không thể nào đột phá, như vậy Khánh Trần sắp sửa quay trở lại thế giới bên trong đối mặt với bán thần...

Nói chính xác hơn là tám vị thần phật bán thần, sau đó sẽ bị ánh lửa đầy trời và sóng lớn nuốt chửng.

Ở trong phòng, Khánh Trần đưa lưng về phía Ương Ương, tùy ý để nàng quấn băng vải.

Hắn đột nhiên nói:

“Quấn lỏng thôi, nếu không có lẽ sẽ ảnh hưởng đến huấn luyện ngày mai, sẽ nứt ra mất.”

Ương Ương đột nhiên luồn tay qua hai bên xương sườn hắn, dịu dàng ôm lấy hắn:

“Ngươi còn nhớ rõ lúc chúng ta vừa quen biết nhau sao?”

“Ngươi muốn nói lúc ở trường học hay là lúc ở núi Lão Quân?”

“Núi Lão Quân.”

Ương Ương nói:

“Ta ở trên không trung thấy ngươi đi chân trần chạy mấy km, máu trên chân để lại vệt máu hình dấu chân dưới mặt đất. Ta thấy ngươi ôm một cục đá xuyên qua rừng cây, sau đó đập vào trên chiếc xe thương vụ kia. Lúc đó ta nói thầm ngươi cũng ác thật, ác độc với người khác, lại càng ác với chính bản thân mình.”