Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2704: Cởi Quần Áo




Jindai Yunhe yên lặng nhìn tất cả những điều này, hắn đột nhiên cười nói với mấy con tâm quỷ khác:

“Lần gặp mặt cùng mọi người thật sự quá mới mẻ, cực kỳ thú vị. Sau này chắc là sẽ không có cơ hội gặp mặt, không hẹn ngày gặp lại.”

Nói xong, hắn cũng biến thành bóng xám bay vào trong đầu Khánh Trần, hắn mất đi ý thức của chính mình, lại trở thành ý chí tinh thần của Khánh Trần.

Cuối cùng, đám ông chủ Hà mỉm cười nhìn thoáng qua Khánh Trần, cũng quay trở về trong ý thức của Khánh Trần.

Đợi đến khi rút hết tám ống máu, trong phòng trống cuối cùng cũng quay về yên lặng.

Chỉ có Khánh Chuẩn còn dựa lưng vào vách tường, cười tủm tỉm nhìn Khánh Trần:

“Không hổ là em trai của ta, đi đây.”

Cơ thể hắn biến thành một vệt sáng biến mất, lại không hề bay về phía đầu của Khánh Trần. Hắn không phải tâm quỷ, cũng không phải trạng thái xấu.

Khánh Trần mở to mắt, suy yếu nhìn về phía ống tiêm trong tay Ương Ương:

“Ta biết ngươi chắc chắn sẽ phát hiện ra.”

Ương Ương sửng sốt một lúc:

“Ngươi biết ta chắc chắn sẽ cởi quần áo của ngươi ra sao?”

Khánh Trần dở khóc dở cười:

“Ngươi làm cảm xúc của ta không được bình ổn.”

Hai người nhìn nhau cười, Ương Ương cong lưng gối đầu đến bên cạnh đầu hắn:

“Lúc nãy làm ta sợ muốn chết. Sau này không được như vậy nữa, biết không?”

Đại Vũ nhìn hai người này, lại nhìn Zard đang ở bên cạnh, người khác đều có gái đẹp ở bên người, bên cạnh hắn lại chỉ có một tên ngốc.

Zard đề phòng nói:

“Ngươi nhìn ta làm gì?”

“Khoan ve vãn đánh yêu đã, còn có người ở bên ngoài kìa.”

Mặt Đại Vũ lạnh tanh nói:

“Bỏ Khánh Trần vào trong vải liệm trước, hắn bị thương nặng như thế mà còn có thể sống sót quay về đã rất tốt rồi.”

Mọi người cẩn thận nâng Khánh Trần vào trong vải liệm, hắn nhắm mắt thiếp đi trong bóng đêm.

Mọi người cũng không dựa theo quy tắc, mỗi giờ đều mở vải liệm ra, mà là đợi chừng tám tiếng đồng hồ, để Khánh Trần ngủ đủ mới thôi.

Sáng sớm, Ương Ương mở vải liệm ra, nhéo mũi Khánh Trần:

“Dậy đi thôi, bữa sáng đã nấu xong rồi.”

Khánh Trần mở to mắt, đột nhiên mở rộng vòng tay ôm Ương Ương vào lòng:

“Suýt chút nữa ta đã tưởng mình không về được.”

Ương Ương vốn còn đang định giãy dụa, nhưng sau khi nghe hắn nói những lời này xong, lập tức ngoan ngoãn không nhúc nhích:

“Đi thôi, mọi người đều chờ ngươi trong nhà ăn đấy. Máy bay trực thăng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể bắt đầu đợt huấn luyện mới bất cứ lúc nào.”

Khánh Trần đứng dậy đi vào nhà ăn.

Đại Vũ nhíu mày hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại bị thương nặng như thế, hơn nữa sao lúc trước ngươi lại hôn mê?”

Khánh Trần suy nghĩ nói:

“Ta gặp được Trần Dư, hắn dùng tám bức họa đuổi giết ta, sáu bức là tranh cuộn, hai bức là hình xăm trên tay hắn...Đúng rồi, chắc là trên người của ngươi cũng có tác phẩm hội họa tương tự như vậy đúng không, dùng để bảo vệ mình cuối cùng, tranh vẽ của ngươi là gì, để chúng ta nhìn xem.”

Đại Vũ đề phòng:

“Ngươi bớt có ý đồ với ta đi, không đến thời khác sống chết thì không được để ngươi khác nhìn xem tác phẩm hội họa bản mạng, lại càng không được sử dụng.”

Zard:

“Bên trái của hắn là Hỏa thần Chúc Dung, bên phải là Thủy thần Cộng Công. Ta kêu hắn xăm hình ta lên ngực hắn, nhưng hắn sống chết đều không chịu, còn mắng ta...”

Đại Vũ:

“CMN.”

Ương Ương:

“Ngươi bình thường đều sẽ mắng ngươi.”

Khánh Trần giống như suy tư gì đó:

“Vậy xem ra Trần Dư đã điên rồi, nếu không cũng sẽ không dùng át chủ bài của hắn để giết ta. Hai tôn Thủy thần Cộng Công rõ ràng mạnh mẽ hơn những bức tranh hội họa khác nhiều, có lẽ là phải để lại dùng để bảo vệ tính mạng, lại giết ta đến đỏ cả mắt rồi.”

Đại Vũ khó hiểu:

“Ngươi gặp được Trần Dư vậy mà vẫn còn có thể sống sót. Ta vốn còn tưởng rằng từ lần trước ngươi quay về đã trở thành bán thần, sau đó lại đi giết hắn, kết quả đến bây giờ ngươi vẫn là cấp A, làm sao có thể sống sót trong tay Trần Dư được.”

Khánh Trần giải thích nói:

“Ta lợi dụng quy tắc của công viên giải trí.”

Nếu ở bên ngoài, một trăm tên Khánh Trần gặp được tám vị thần phật trong bức họa, chỉ sợ cũng sẽ chết sạch sẽ. Bán thần dù sao vẫn là bán thần, họ sở dĩ được gọi là thần, là vì người bình thường không thể nào khiêu chiến.

Khánh Trần nghiêm túc ăn bữa sáng, không có thịt cá, cũng chỉ ăn cháo trắng do tn nấu, lâu lắm rồi hắn chưa ăn uống, không thể vừa ăn đã ăn thức ăn bổ dưỡng.

Khánh Trần nhìn về phía Đại Vũ:

“Trên tay Trần Dư có vật cấm kỵ nào.”

Đại Vũ nghĩ nghĩ nói:

“Thật ra con trâu xanh kia là một vật cấm kỵ, thực lực rất mạnh mẽ, rất nhiều người tưởng rằng đó là bức họa, nhưng thật ra không phải, là hắn dùng thủ thuật che mắt. Trên tay Trần Dư còn có một cây lục trúc do Trần Huyền Vũ phân ra, có thể gia tăng năng lực ký ức, hiệu suất vẽ tranh của họa sĩ Trần Thị đều là làm ít được nhiều.”