Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2703: Không Ai Hiểu Rõ Về Hắn




Nếu Lý Thần Đàn có mặt ở đây, có lẽ chính hắn cũng sẽ ngạc nhiên vì ở đáy lòng Khánh Trần đã có người thủ hộ rồi.

Lúc này, trong phòng chỉ có một người bất đồng, đối phương không tranh cãi với ai cả, mà chỉ mỉm cười nhìn Khánh Trần nằm trên giường, yên lặng chờ đợi.

Khánh Trần biết, hắn khác với những người khác...Khánh Chuẩn.

Trong phòng, tất cả quỷ hồn chen chúc nhau.

Đứa bé ma ngồi ghé ở mép giường:

“Ca ca, ngươi tỉnh lại đi, chúng ta cùng đi tìm mẹ.”

Công tước Bạch Ngân nói:

“Hắn sắp chết rồi, số lượng của chúng ta đã đạt đến 960 rồi, qua vài phút nữa thì ý chí tinh thần của hắn sẽ phân tán triệt để, thành một thể tập hợp không ra người không ra quỷ.”

“Hắn có ống tiêm, vật cấm kỵ ấy có thể giúp được hắn.”

“Nhưng hắn lại không có cách nào mở miệng nói tác dụng của ống tiêm.”

Tào Nguy nói:

“Hắn không nói thì người khác cũng không biết ống tiêm có thể cứu hắn. Ống tiêm ít được chú ý, nó cũng không có tên trong danh sách vật kỵ của tổ chức tình báo Hồ thị, đến khi cô gái kia nghiên cứu ra cách dùng của vật cấm kỵ này thì sẽ phát hiện, thì ra phương pháp cứu chữa người yêu vẫn luôn ở trong tay, nhưng nàng đã để vuột thời cơ tốt nhất.”

Công tước Bạch Ngân nói:

“Chuyện đau khổ nhất trên đời cũng chỉ đến thế mà thôi, suốt quãng đời còn lại nàng sẽ sống trong hối hận và đau đớn.”

Nhưng đột nhiên Jindai Yunhe nở nụ cười, hắn nói:

“Các ngươi chết trong tay hắn quá nhanh, cho nên không một ai hiểu rõ về hắn cả.”

Tức khắc tất cả mọi người quay ra nhìn hắn.

Căn phòng chật ních, đến mức bầy quỷ dần dần biến dạng, chỉ có thể thấy những khuôn mặt dồn đống vào nhau.

Jindai Yunhe vừa cười, vừa nói:

“Ta bắt được hắn ở hoang dã, sau đó định mang hắn về gia tộc để đoạt xác, trong lúc đó không biết qua bao nhiêu ngày ta và hắn tính kế lẫn nhau, chém giết lẫn nhau, dường như hắn luôn có lá bài tẩy, luôn chuẩn bị trước kế sách, cuối cùng ta mất một cánh tay. Trên thực tế, hành động vây săn lần đó nếu không có người âm thầm giúp đỡ thì có lẽ ta không bắt được hắn...Mà khi ấy ta đã cấp A, còn hắn mới cấp C thôi.”

“Ý của ngươi là gì?”

Jindai Yunhe:

“Hắn đã tính trước đến bước này, cho nên có kế hoạch sẵn rồi.”

“Kế hoạch gì?”

“Ta đâu phải hắn, sao mà biết được? Tạm thời chờ xem.”

Lúc này, Đại Vũ đã được Côn Luân dùng mật thược chi môn đón đến đây, Ương Ương cầm kéo cắt hết quần áo của Khánh Trần ra, muốn nhìn xem trên người hắn còn vết thương nào khác không, xem Khánh Trần có để lại gì trong quần áo không.

Trong quần áo không có gì cả, chỉ có mấy vật cấm kỵ của Khánh Trần….

Những vật cấm kỵ này cũng không có gì khác với trước kia, chỉ có thêm một ống tiêm, nhưng tất cả mọi người ở đây đều không biết ống tiêm kia có tác dụng gì, cho nên quăng sang một bên.

Nhưng mà giây tiếp theo, Ương Ương đột nhiên nhìn thấy vết máu trên cánh tay Khánh Trần.

Đó là miệng vết thương mà Khánh Trần tự dùng móng tay cắt ra khi ở trong cầu trượt hắc ám.

Vết máu trên miệng vết thương đã dính bê bết, Ương Ương nghĩ đến gì đó, lập tức lấy khăn ướt ra lau vết máu, lộ ra miệng vết thương được khắc thành một hàng chữ: Dùng ống tiêm rút 800 ml máu của ta ra.

Jindai Yunhe cười:

“Ta cực khổ dốc sức làm hơn ba mươi năm, bò từ tầng thấp nhất lên đến trên này. Ta khinh thường những đại nhân vật kia, vì họ ngồi không ăn bám, đã không còn trí tuệ và ý thức nguy hiểm từ lâu, nếu thua bởi người như thế, ta rất không cam lòng. Nhưng nếu thua bởi Khánh Trần, ta chịu.”

Lúc Khánh Trần còn đang ở trong cầu trượt hắc ám, cũng đã ý thức được, con quỷ nhỏ kia thật ra là tồn tại được phân liệt ra từ trong ý thức của chính mình, thủy quỷ cũng thế.

Cho nên khi thạch sùng thằn lằn muốn nuốt con quỷ nhỏ kia, hắn cản trở.

Cho nên khi con quỷ nhỏ kia bị tụt lại phía sau, hắn quay đầu kéo con quỷ nhỏ kia lên.

Ngay lúc đó hắn không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng hắn nghĩ đến lỡ như sau khi xuyên qua lại rơi vào hôn mê, không còn năng lực sử dụng ống tiêm thì phải làm sao đây?

Cho nên, hắn để lại tin tức cho Ương Ương.

Ngay sau đó.

“Khoan dùng vải liệm đã, ta phải rút máu trước!”

Ương Ương nhanh chóng cầm ống chích, đâm chính xác vào động mạch chủ của Khánh Trần, một ống tiêm có thể rút ra được 100 ml máu, Ương Ương rút đủ tám lần mới có thể hoàn thành chuyện Khánh Trần dặn dò.

Trong quá trình này, mỗi khi nàng rút ra một ống máu, tâm quỷ mà không ai nhìn thấy ở trong phòng lại ít đi một phần tám.

Nàng bỏ huyết rút ra được vào trong thau nước, lại thấy đống máu đen đặc như mực kia giống như vực sâu hắc ám, thậm chí lớp ngoài máu thỉnh thoảng còn xuất hiện vài cánh tay người hắc ám vươn ra, cực kỳ quỷ dị. Tâm quỷ trong phòng càng ngày càng ít, từng đám biến thành bóng xám quay về đầu Khánh Trần.