Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2702: Ngươi Cũng Xứng À?




Như Tần Sanh đã phát triển con đường mới cho Kỵ Sĩ, vị họa sĩ Trần thị này cũng sáng lập một con đường mới cho con cháu, tranh bản mệnh!

Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Trần Dư dám xé liền một lúc sáu bức tranh, vì hắn còn có át chủ bài!

Lúc này hai Thủy thần Cộng Công đã bay đến trên đỉnh đầu Khánh Trần, nước lũ tràn xuống, bao phủ vài cây số xung quanh!

Đó là nước cường toan, chỉ cần chạm vào là da dẻ lở loét, máu thịt hòa tan, xương cốt phân hủy!

Nhưng bóng dáng Khánh Trần lại biến mất giữa dòng nước lũ.

Lần này, Khánh Trần đứng yên tại chỗ, hắn mỉm cười, ngẩng đầu nhìn hai Thủy thần:

“Bảy ngày sau, chờ ta giết ngươi đi.”

Đếm ngược.

Trở về.

Đếm ngược 168:00:00.

“Khánh Trần!”

“Khánh Trần! Ngươi tỉnh lại đi!”

“Khánh Trần! Ngươi làm sao vậy?!”

“Ngươi đừng dọa ta mà...Tiểu Thất, trước hết gọi Đại Vũ đến cứu người đã!”

Giọng nói tràn đầy lo lắng của Ương Ương vang lên, trạng thái của Khánh Trần khiến một người vốn hoạt bát phóng khoáng như nàng cũng phải hoảng sợ.

Khánh Trần nằm trên giường, rơi vào hôn mê, ho ra máu, vạt áo trước ngực bị nhuộm đỏ.

Ương Ương không thấy được “ma quỷ” Khánh Trần mang từ công viên giải trí về đứng đầy phòng bên cạnh mình.

Nhưng nàng có thể thấy trường lực tinh thần trong cơ thể Khánh Trần, từ một biến thành hơn bảy trăm, mà vẫn đang tăng lên, cứ 10 giây lại tăng thêm một phần.

Hơn nữa, nàng vừa mới chạm vào Khánh Trần đã sờ trúng xương bả vai và xương cánh tay nát vụn của hắn.

Khó chịu quá, Ương Ương thậm chí không tài nào tưởng tượng nổi rốt cuộc Khánh Trần đã phải trải qua cái gì mới bị thương nghiêm trọng đến mức này.

Khánh Trần đứng trong phòng, nhìn Ương Ương gọi tên mình.

Hắn quay sang nhìn công tước Bạch Ngân bên cạnh:

“Khi tinh thần phân liệt đến 660 phần, cấp độ ô nhiễm tinh thần sẽ gia tăng, bởi vì ý chí tinh thần cực độ phân tán nên tất cả chúng ta đều mất đi quyền khống chế cơ thể kia, đến chính Khánh Trần cũng không được.”

Lúc này, người nói chuyện nhìn về phía gương, chợt phát hiện người trong gương không phải là Khánh Trần, mà là Jindai Yunhe.

Dù là Jindai Yunhe hay công tước Bạch Ngân, họ đều chỉ là tạp niệm trong lòng Khánh Trần mà thôi, là “ma quỷ” Khánh Trần tưởng tượng ra trong trạng thái ô nhiễm tinh thần.

Trong bầy quỷ quái ấy có binh sĩ của vương quốc Roosevelt, có thành viên câu lạc bộ ở thành phố phía bắc, có Khánh Hoài, còn...Có những kẻ địch của hắn trước kia.

Cựu binh giết địch trên chiến trường, về nhà cũng sẽ bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD), cuối cùng chết vì trầm cảm.

Số kẻ địch bị Khánh Trần giết không ít hơn bất cứ cựu quân nhân nào, sở dĩ hắn chưa từng có biểu hiện tổn thương ở phương diện này là vì cuộc chiến của hắn chưa kết thúc, cũng bởi tâm trí của hắn mạnh mẽ, đè ép căn bệnh này xuống.

Nhưng dằn lại, không có nghĩa là không có.

Vì thế, nguồn gốc của ma quỷ bắt nguồn từ:

Nhóm đầu tiên, thủy quỷ là quỷ quái sinh ra sự ám thị của công viên giải trí.

Nhóm thứ hai, đứa trẻ ma là tổn thương của hắn khi còn nhỏ.

Nhóm thứ ba, đám người Jindai Yunhe, Tào Nguy là PTSD của hắn.

Những u hồn này không phải ma quỷ thật sự, mà là ma quỷ trong lòng, mà tâm ma ẩn nấp dưới đáy lòng Khánh Trần, bị Lý Thần Đàn dẫn ra.

Lão Lục của Hắc Kỵ Sĩ Đoàn ở trong phòng kêu gào:

“Thừa dịp này mọi người cùng nhau chiếm đoạt thể xác của hắn, xong thì thương lượng mỗi người làm chủ nhân một ngày, thay phiên nhau dùng!”

Lão Nhị cãi cọ:

“Thế thì xếp hàng đến bao giờ? Chi bằng chúng ta đánh một trận phân thắng bại, chỉ để lại một người.”

Công tước Bạch Ngân liếc xéo:

“Ngươi cũng xứng à?”

Lão Lục nói:

“Mỗi người một ngày, còn hơn là không được ngày nào!”

Nói xong đám ác quỷ chực nhào vào đầu Khánh Trần.

Nhưng đúng lúc này, Tiểu Lục của Hội Phụ Huynh, Điển Phục của Côn Luân, Ban Thủ, những người từng kề vai chiến đấu với hắn đều xuất hiện.

Đây là nhóm thứ tư trong lòng Khánh Trần, khác với nhóm ma quỷ mặt mày nhợt nhạt, hốc mắt trũng sâu, họ vẫn giữ nguyên hình dạng con người.

Nhóm Điển Phục đứng chắn trước mặt bầy ác quỷ, cười khẩy và nói:

“Các ngươi mà cũng xứng tranh đoạt ý chí tinh thần và cơ thể của hắn ư?”

Công tước Bạch Ngân đạp mấy người Tiểu Lục bay lên tường, hắn nhếch miệng cười:

“Các ngươi cũng muốn ngăn cản ta à?”

Thế nhưng sau khi hắn đá văng họ ra thì đột nhiên lại thấy kiếm tiên Hà Kim Thu an vị bên mép giường của Khánh Trần, mười chín thanh phi kiếm lơ lửng xung quanh như các hành tinh, cực kỳ rúng động.

Ông chủ Hà nói khẽ:

“Khánh Trần mệt lắm rồi, các ngươi đừng làm ồn. Ta canh cho hắn, ai đến ta giết kẻ đó.”

Tức khắc trong phòng im phăng phắc.

Không ai dám trêu chọc vị kiếm tiên này, dù cho ông chủ Hà chỉ là ý chí tinh thần do Khánh Trần phân liệt ra.

Những ảo giác xuất hiện cuối cùng không phải là tà ma, mà là người bảo vệ của Khánh Trần, là đồng đội, là người thân, là bạn bè.

Không giống như Trần Dư, mỗi đoạn đường Khánh Trần bước qua trên thế gian này, hắn đều làm quen với rất nhiều người bạn.