Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2701: Ta Phải Giết Ngươi




Mà trạng thái thôi miên này giống hệt vấn tâm, hoặc là nói đây là một kiểu vấn tâm khác cũng không sai, đó là lý do tại sao nhiều người chết ở nơi này.

Bây giờ Khánh Trần rốt cuộc biết được sư phụ Lý Thúc Đồng lại thoát ra được bằng cách nào, vì vào khoảnh khắc Kỵ Sĩ bước lên con đường tu hành, họ cũng đã đánh bại tâm ma.

Lý Thúc Đồng thoát ra được, Trần Dư có lẽ cũng có thể thoát ra trước khi tiếng kim loại vang lên, nhưng chắc chắn bây giờ hắn không ra ngoài được rồi.

Khánh Chuẩn cười hỏi:

“Ngươi đến đây là vì lo mình không chắc chắn thành công trăm phần trăm đúng không, ngươi biết sức mạnh của Lý Thần Đàn, Nhan Lục Nguyên, Nhâm Tiểu Túc được lưu giữ ở đây, cho nên muốn mượn sức mạnh của họ để đối phó Trần Dư. Dù mình không thể đột phá bán thần thì biết đâu lại có cơ hội khiến Trần Dư bỏ mạng ở nơi này.”

“Ừ.”

Khánh Trần gật đầu:

“Nhưng xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, ta cũng không ngờ mình vừa vào cửa đã bị ô nhiễm tinh thần. Đương nhiên, ta chưa thật sự rơi vào đường cùng, ta vẫn còn có cơ hội.”

Khánh Chuẩn mỉm cười, nói:

“Không hổ là đệ đệ của ta, nhưng mà bây giờ thần trí của ngươi sắp sụp đổ, tuy ngươi đã trải qua vấn tâm nhưng mỗi lần tạo ra một u hồn sẽ làm suy yếu ý chí tinh thần của ngươi...Ngươi nhìn sau lưng xem, đã có hơn trăm con ma đi theo ngươi rồi...Khi chúng tách ra đến một nghìn phần thì ý thức của ngươi có lẽ sẽ biến mất trong sự phân liệt vô hạn ấy.”

Đó chính là thủ đoạn giết người của Lý Thần Đàn:

Khi ngươi giết ma quỷ mình thấy, thật ra là ngươi đang giết chết một phần ý chí tinh thần của chính mình.

Dù không giết mà mặc kệ chúng, thì chúng cũng sẽ tiếp tục phân liệt, tách rời ý chí của ngươi ra thành một nghìn phần, cho đến khi ngươi đánh mất quyền chủ đạo của bản thân, trở thành thể tập hợp của một nghìn nhân cách.

Giống như căn bệnh tâm thần phân liệt, chỉ có điều trong lịch sử nhân loại chưa từng có ai bị phân liệt nghiêm trọng như vậy.

Thủ đoạn giết người quá mức kỳ lạ, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Khánh Trần cười nói:

“Ta sắp trở lại thế giới ngoài rồi, ở đó ta có thể dùng Vải Liệm, có thể dùng ống tiêm.”

“Cách hay đấy.”

Khánh Chuẩn gật đầu:

“Nhưng ngươi về bằng cách nào? Ngươi xem, họ đã đến rồi. Mà con đường của ngươi đã biến mất.”

Khánh Trần ngẩng đầu nhìn thần nữ đang bay về phía mình, họ cầm lụa đỏ, đồng loạt tấn công hắn từ đằng xa.

Phục Ma Kim Cương cũng vây công Khánh Trần từ hai bên trái phải.

Hắn đứng ở trung tâm của chiến trường, thần Phật tập kích!

Giết!

Nhưng đúng lúc này Khánh Trần bỗng nở nụ cười:

“Không phải chỉ có mặt trăng và mặt trời mới có thể tạo ra bóng.”

Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, hàng ma xử sắp nện lên người, lụa đỏ vụt đến như roi dài.

Ngoài những nguy cơ trùng trùng điệp điệp...Một tia sét màu vàng bổ xuống bên ngoài chiến trường.

Đòn tấn công sấm sét, kỹ năng cấp D của pháp sư sấm sét ở thế giới Siêu Đạo.

Thật ra chiêu này không thể khiến bán thần bị thương được, nhưng có gây sát thương hay không không quan trọng, mà quan trọng là...Nó có ánh sáng.

Có ánh sáng thì có bóng.

Chỉ trong nháy mắt, ánh sáng của đòn tấn công sấm sét tỏa rạng đằng sau tường mê cung đối diện Khánh Trần, cái bóng của bức tường lập tức nuốt trọn Khánh Trần!

Hai tay Khánh Trần buông thõng, hắn tươi cười nhìn thần nữ trước mặt mình:

“Trần Dư, ta phải giết ngươi.”

Oành!

Hàng ma xử và lụa đỏ nện xuống, va chạm vào nhau phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, thế nhưng mục tiêu công kích...Khánh Trần, đã biến mất!

Ánh sáng của đòn tấn công sấm sét chỉ lóe lên rồi vụt tắt, trong giây lát chợt lóe sáng ấy con đường bóng tối lại mở ra rồi đóng lại, Khánh Trần đã xuất hiện ở bên ngoài cách đó 400 mét!

Sấm sét sáng lòa liên tục, kỹ năng cấp D này tiêu tốn cực ít lôi tương, trước đó Khánh Trần cố ý để dành một lần Thần Thiết là để chờ đợi thời khắc này!

Vài tia sét thay phiên nhau bổ xuống, trong khoảng thời gian chưa đến mười giây, Khánh Trần không hề dịch bước mà đã cách xa chiến trường hàng cây số!

Lần này, dù sáu tranh vẽ bán thần đuổi theo thế nào đều không thể chạm tới một sợi tóc của Khánh Trần.

Lôi tương trong người Khánh Trần còn đủ để hắn phóng ra ít nhất mấy chục tia sét nữa, đó là tại sao hắn tự nhận mình có thể chống chọi được đến lúc trở về!

Cuộc vây giết điên cuồng đã bắt đầu, nhưng dù các nhân vật trong tranh cấp bậc bán thần cố gắng đến mấy cũng vô ích.

Bên ngoài mê cung, Trần Dư đã chém giết đến mức mất lý trí, hắn xé ống tay áo, để lộ hai cánh tay của mình.

Trên hai cánh tay là hai hình xăm Thủy thần Cộng Công!

Trần Dư lấy móng tay cái làm dao, rạch da tay mình ra, hai Thủy thần bay lên cao, lao về phía khung trời của mê cung ma quái!

Tranh của họa sĩ Trần thị dễ bị hủy, bị trộm, thậm chí bị người một nhà hãm hại, vì thế trăm năm trước một họa sĩ kinh tài tuyệt diễm ra đời, hắn vẽ tranh lên người mình, ngày ngày dùng máu tươi tẩm bổ!