Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2697: Vô Nhân Đạo




Sau khi vào khu vui chơi, ngươi nhủ đi nhủ lại rằng nếu nghe thấy tiếng kim loại thì chắc chắn sẽ có nguy hiểm, lúc đó công viên Ngân Hạnh sẽ giết người, sẽ ăn thịt người, sẽ biến thành dã thú.

Vì vậy, khi tiếng kim loại va chạm thật sự vang lên, gợi ý mấu chốt hiện ra, như ảo thuật gia đứng trên sân khấu tối tăm đột nhiên búng ngón tay: Tinh thần của ngươi bắt đầu chuyển sang trạng thái khác, cấp độ ô nhiễm tinh thần lập tức tăng lên!

Đó chính là ác ma thì thầm đùa bỡn nhân tâm.

Khánh Trần bước từng bước vào bóng tối, hắn rẽ vào một hướng, chợt thấy một người đứng ở phía trước...Tào Nguy.

Chiến sĩ gen cấp C bị Khánh Trần giết chết trong khu cấm kỵ số 002, “thời cơ” đầu tiên để hắn leo lên vách núi Thanh Sơn.

Tào Nguy nhìn Khánh Trần, cười nói:

“Quả báo không chừa một ai.”

Khánh Trần lướt qua hắn với khuôn mặt không cảm xúc:

“Ngươi không phải là người du hành thời gian, sao biết được lời thoại trong Vô Gian Đạo?”

Tào Nguy:

“Biết đâu ta cũng là người du hành thời gian?”

Khánh Trần:

“Thiên vương cái địa hổ?”

Tào Nguy:

“Bảo tháp trấn sơn hà!”

Khánh Trần:

“Cung đình ngọc dịch tửu?”

Tào Nguy:

“Nhất bách bát nhất bôi!”

Khánh Trần cười phá lên như một tên tâm thần:

“Thú vị, thú vị quá, đây là tài thôi miên của ác ma thì thầm ư, Nhất, xem ca ca ngươi làm việc tốt đây này, công viên Ngân Hạnh cái con khỉ ấy, ca ca ngươi vô nhân đạo quá đấy! Tào Nguy, hôm nay ta không giết ngươi, ta phải giết Trần Dư trước đã! Trước khi trời sáng tất cả các ngươi đều sẽ chết!”

Bên ngoài nhà ma, Trần Dư cau mày, Tào Nguy? Tào Nguy là ai?

Khánh Trần đang nói chuyện với ai?

Hắn điên rồi à?

Lúc này Trần Dư quan sát và tính ra được khoảng cách dịch chuyển của Khánh Trần mỗi lần lợi dụng quy tắc của mê cung là khoảng 200 mét, vì thế hắn lại mở rộng vòng vây của thần nữ đến 300 mét!

Một thần nữ ra tay, ba người còn lại tùy cơ ứng biến, sẵn sàng giết chết Khánh Trần xuất hiện trước mặt mình ngay khi có thể.

Nhưng trong khoảnh khắc họ sắp vây giết thành công, Khánh Trần đột nhiên lùi lại một bước, lần này hắn dịch chuyển 400 mét!

Phương pháp thử đi thử lại trước đó cuối cùng cũng phát huy tác dụng, Khánh Trần không lợi dụng quy tắc, bởi vì hắn vẫn chưa hiểu thấu quy tắc này.

Nhưng 18 nghìn cách thay đổi, tạm thời đủ rồi.

Thời gian dần dần trôi qua, dù thần nữ bao vây chặn đánh thế nào thì Khánh Trần đều có thể hóa giải dễ dàng nhờ vào sự thay đổi đa dạng của mê cung này.

Trần Dư bỗng nở nụ cười.

Hắn cảm thấy Khánh Trần không hổ là người được ông lão trên núi Ngân Hạnh chọn, không hổ là đệ tử cuối cùng được Lý Thúc Đồng tuyển chọn kỹ càng.

Một Kỵ Sĩ bất khả chiến bại, lại có thêm trí tuệ của Khánh thị, hai yếu tố này kết hợp với nhau khiến người khác phải kiêng dè.

Không thể để Khánh Trần sống sót, hôm nay hắn phải chết!

Đột nhiên, Trần Dư vừa quay đầu thì giật mình sửng sốt:

“Cha, sao ngươi lại tới đây?”

Trần Truyền Chi bình tĩnh đứng chắp tay sau lưng, hỏi:

“Vì sao đến bây giờ còn chưa giết Lý Thúc Đồng?”

Trần Dư ngập ngừng:

“Không tìm được cơ hội. Vốn dĩ ta định mượn cuộc chiến của các vị thần phía bắc để giết hắn, nhưng ta phát hiện khí thế của hắn quá mãnh liệt, mà Jindai Senaka, Lee Byung Hee đều có đường lui cho mình, không phải đối tượng hợp tác thích hợp.”

Trần Truyền Chi cười khẩy:

“Khi ấy ngươi cầm theo mấy chục bức tranh cuộn, rõ ràng một mình ngươi cũng có thể giết được hắn, vậy vì sao lại không ra tay?”

Trần Dư cúi đầu không nói gì.

Trần Truyền Chi tiến lên một bước, ép hỏi:

“Ngươi không dám à? Ngươi sợ tranh của thần Phật trong tranh của ngươi vẫn không thể ngăn cản tốc độ của Lý Thúc Đồng, không ngăn được Kỵ Sĩ khi thi triển toàn lực, đúng không?”

Trần Dư từ từ ngẩng đầu lên:

“Chẳng phải năm xưa ngươi xé liền 12 bức tranh cũng vẫn bị hắn đột phá vòng vây xông đến trước mặt, một chưởng mất nửa cái mạng sao? Tranh của ngươi bị hắn đốt sạch, ngươi cũng không có dũng khí tìm hắn báo thù đấy thôi?”

“Ngỗ nghịch!”

Trần Truyền Chi tát Trần Dư một cái:

“Im miệng!”

Nhưng Trần Dư không quan tâm mà vẫn nói tiếp:

“Nếu hồi đó ngươi không phá hủy con đường Kỵ Sĩ của Trần Gia Chương thì đâu xảy ra nhiều chuyện như thế nữa? Trần Gia Chương vốn không định tranh giành với ngươi, vì sao ngươi lại hại hắn?”

Trần Truyền Chi phẫn nộ trách mắng:

“Ngươi thì biết cái gì? Trên con đường quyền lực không được nhân từ nương tay, không được mềm yếu như đàn bà, không được phép quay đầu!”

Trần Dư cười:

“Cha, nếu đã chết rồi thì đừng để ý đến chuyện dương gian nữa, yên tâm chờ xem đi, ta sẽ làm tốt hơn ngươi, con đường Kỵ Sĩ sẽ hoàn toàn đứt đoạn ở đời của ta.”

Dứt lời, hắn chợt quay đầu nhìn về phía mê cung quỷ quái.

Ngay sau đó, Trần Dư rút hai bức tranh cuộn cuối cùng trên lưng Thanh Ngưu ra và xé nát!

Hai Phục Ma Kim Cương ba đầu sáu tay cầm hàng ma xử hiện ra.

“Đi.”

Trần Dư lấy một cây trúc màu xanh la từ trong tay áo ra.

Thân trúc sáng bóng như phỉ thúy, lớn bằng ngón trỏ, đây là vật cấm kỵ “Họa trúc trong đầu” do Trần Huyền Vũ của Trần thị tạo ra, cũng là vật cấm kỵ mà mọi họa sĩ Trần thị mơ ước, nó có thể tăng tốc độ vẽ tranh.