Trần Dư nhếch miệng:
“Đệ đệ của hắn sắp chết rồi, ta sẽ để cho ngươi tận mắt chứng kiến đệ đệ của hắn chết như thế nào.”
“Hắn sẽ trở về thăng lên bán thần, sau đó đánh bại ngươi, như năm xưa Lý Thúc Đồng đánh bại cha ngươi.”
Trần Dư đanh mặt:
“Hắn xuyên trở về kiểu gì? Trong mê cung này chẳng có lấy một cái bóng, hắn về bằng cách nào được?”
Hai người ở trong và ngoài mê cung ma quái đều rơi vào cái bẫy ô nhiễm tinh thần vì vi phạm quy tắc của công viên.
Chỉ có điều, Khánh Trần đã bị ô nhiễm tinh thần từ khu chèo thuyền.
Còn Trần Dư nhờ vào thực lực bán thần mà chống chọi một thời gian dài rồi.
Rốt cuộc công viên giải trí có quy tắc không? Không.
Nói đúng hơn là không có quy tắc gần như xóa sổ như ở khu cấm kỵ.
Nếu là quy tắc của khu cấm kỵ thì Trần Dư không bị làm sao cả.
Những quy tắc với người bình thường là “thủ tiêu”, nhưng Trần Dư lại có thể cưỡi Thanh Ngưu rời khỏi khu cấm kỵ bất cứ lúc nào mình muốn, dù là sinh vật huyền bí trong khu cấm kỵ như Chu Tước, Thanh Sơn Chuẩn thì cũng chưa chắc đã làm gì được hắn.
Nhưng nó có trừng phạt không? Có.
Một khi làm trái quy tắc của nó thì sẽ dần dần rơi vào bẫy ám thị tâm lý mà Lý Thần Đàn bố trí.
Vì vậy, những người bị công viên này trừng phạt đều bị Lý Thần Đàn giết chứ không phải bị quy tắc xóa sổ.
Chỉ có điều thủ đoạn giết người vô cùng kỳ dị này của ác ma thì thầm lại khiến tất cả mọi người lầm tưởng đó là quy tắc.
Sau khi Trần Dư vào công viên, trò thôi miên của Lý Thần Đàn khó có thể phát huy tác dụng trực tiếp với hắn.
Nhưng hai vị bán thần giao thủ cách thời không cuối cùng Trần Dư kém hơn, bị Lý Thần Đàn kéo vào vũng bùn và vực sâu.
Thế giới của siêu phàm giả giống như một tòa cao ốc, Trần Dư là bán thần, đứng trên sân thượng của tòa nhà, đạt đến cảnh giới cực cao ít ai có thể với tới, không có đối thủ.
Nhưng hai bán thần trên cả bán thần như Lý Thần Đàn, Nhan Lục Nguyên lại giống như mây đen bao phủ cao ốc.
Họ ít khi ra tay, sau khi xây dựng công viên giải trí này xong thì đồng loạt chìm vào giấc ngủ say gần như không thể kháng cự.
Nhưng họ vẫn luôn tồn tại.
…
Đối với bán thần Trần Dư mà nói, Lý Thần Đàn ra tay còn khủng khiếp hơn quy tắc của khu cấm kỵ.
Lúc này, Trần Dư điều khiển sáu bức tranh bán thần điên cuồng ép Khánh Trần phải trốn vào trong góc của mê cung.
Mặt trăng từ từ leo lên giữa khung trời, đường bóng trong mê cung biến mất.
Đúng lúc này, Khánh Trần bỗng nghe thấy tiếng người hỏi vang lên sau lưng mình:
“Ca ca, ngươi có thấy mẹ của ta không?”
Khánh Trần quay ngoắt lại nhìn đứa trẻ ma phía sau, chẳng biết từ lúc nào mà mặt nó đã không còn tái nhợt nữa, trông giống như một đứa bé bình thường.
Nó không còn là đứa trẻ ma, mà là Khánh Trần khi còn nhỏ.
Đứa trẻ ma gọi mình về nhà ở cầu trượt hắc ám là vết thương không thể phai mờ trong lòng hắn.
Khánh Trần nở nụ cười:
“Ta còn nghĩ sao mà cứ cảm thấy ngươi rất quen, hóa ra lại là ta trong suy nghĩ của chính mình. Thảo nào một khi ngươi bị thằn lằn ăn thì tiềm thức của ta cũng sẽ bị Lý Thần Đàn cướp mất.”
Đứa bé không tiếp lời, mà chỉ hỏi:
“Ca ca, ngươi có thấy mẹ của ta không? Nàng nói đi mua kẹo hồ lo cho ta, nhưng lại không thấy đâu nữa.”
Khánh Trần sửng sốt, đó là buổi chiều hắn bị Trương Uyển Phương vứt bỏ lần đầu tiên, hắn đợi từ giữa trưa cho đến lúc hoàng hôn, đợi đến khi có người hỏi han, đợi đến khi có người báo cảnh sát.
Mãi đến tối mới đợi được mẹ trở lại.
Mẹ nói mình lạc đường, nhưng thật ra Khánh Trần biết, mình đã bị vứt bỏ một lần rồi.
Khánh Trần mỉm cười, ngồi xổm xuống xoa đầu đứa bé, hắn nói:
“Ngoan, đi với ca ca, mẹ không quan trọng. Ca ca có thể cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn, con đường tu hành, quyền lực, tiền bạc.”
Đứa bé hất tay hắn ra và gào khóc:
“Ta muốn mẹ.”
Khánh Trần im lặng ngồi nguyên đó, đột nhiên hắn ôm lấy mình thuở nhỏ:
“Đừng khóc, về sau ngươi sẽ gặp được một người sư phụ rất rất tốt, có một ngày ngươi sẽ xuyên đến một nơi gọi là ngục giam số 18, ở đó sẽ có ca ca của ngươi nấp trong tối lén lút nhìn ngươi. Tuy ngươi sẽ phải trải qua nhiều vấp ngã và thất bại, nhưng cuộc sống sẽ tốt lên.”
“Thật vậy ư?”
Đứa trẻ hỏi:
“Ca ca, ngươi buông bỏ rồi sao?”
Khánh Trần cười nói:
“Buông bỏ rồi...Ta từng trải qua vấn tâm này một lần rồi. Bây giờ ta yên tâm rồi, vấn tâm thì ta không thành vấn đề, nhưng khúc mắc trong lòng Trần Dư sợ là khó giải quyết.”
Nói rồi hắn đứng dậy, quay lại nhìn sau lưng mình, Khánh Chuẩn đang đứng tựa vào tường mê cung, mỉm cười nhìn hắn:
“Lâu rồi không gặp.”
Khánh Trần nói nghiêm túc:
“Ca, cảm ơn ngươi, ngươi là ngọn núi cao Trần Dư suốt đời không thể vượt qua được, chắc chắn hắn sẽ chết trong trận chiến này. Vấn tâm này ta vượt qua được, còn hắn thì không.”
Sau khi tiếng kim loại vang lên, tất cả những người bị ô nhiễm tinh thần sẽ rơi vào trạng thái thôi miên sâu hơn.