Khi tiếng kim loại vang lên, ảo thuật gia búng tay.
Thế giới trong công viên giải trí bắt đầu trở nên kỳ lạ, những người ngươi từng giết, những người ngươi từng vứt bỏ, từng yêu thích cũng lần lượt bước ra từ cái bóng tối tăm.
Không biết họ đến từ đâu, cũng không biết tại sao lại đến.
Vào khoảnh khắc họ xuất hiện, thế giới của ngươi đảo điên giữa hư ảo và chân thực.
Tào Nguy, Jindai Yunhe, công tước Bạch Ngân, Hắc Kỵ Sĩ Đoàn, từng bóng người ngăn cản Khánh Trần, bám riết không tha.
Mặt họ tái nhợt, hốc mắt đen và sâu hoắm, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, như thể mới bò ra từ âm phủ.
“Vì sao ngươi lại giết bọn ta?”
“Vì các ngươi đáng chết.”
Khánh Trần nói một cách bình tĩnh:
“Dù sống lại một lần, dù sống lại muôn nghìn lần, các ngươi vẫn phải chết. Ta còn tưởng sẽ có trò bịp bợm nào đó, tưởng rằng ngươi sẽ khó đối phó như vấn tâm...Các ngươi cũng xứng so với vấn tâm à? Cút ra!”
Khánh Trần lướt qua họ như vượt qua hư vô, nhưng hắn phát hiện đứa trẻ ma không thể xuyên qua hàng rào người, vì thế hắn xoay người lại, hắn cơ thể tàn tạ của mình đẩy tất cả quỷ hồn ra:
“Làm ơn nhường đường.”
Thế mà mấy người Tào Nguy cũng nhường tránh đường thật.
Khánh Trần căn dặn đứa trẻ ma:
“Theo sát ta, bên ngoài nhiều người xấu, đừng để bị người ta bắt cóc đi. Bây giờ bọn buôn người càn rỡ lắm, gặp được tên nào là phải tống vào tù ngay.”
Bình thường Khánh Trần rất kiệm lời, bây giờ lại như một tên...Lải nhải cực đoan.
Hắn nhìn lên đỉnh đầu:
“Trăng hôm nay tròn quá.”
Và cũng rất sáng.
Thế nhưng vầng trăng sáng ngời sắp leo lên đỉnh tựa như chiếc kim của đồng hồ mặt trời giữa trưa, gần như không nhìn thấy bóng dáng, cái bóng trong mê cung ma quái này sắp biến mất.
Bóng biến mất.
Đường cũng sẽ biến mất.
Đến lúc đó hắn chạy lung tung trong mê cung này với thân thể tàn khuyết như một tên ngốc.
Đã không có những ám ảnh chi môn kia, sáu nhân vật trong tranh cấp bậc bán thần có thể giết hắn dễ dàng.
Chỉ còn một tiếng nữa là trở về, mà hắn vừa hay rơi vào đường cùng.
Trần Dư cũng đã tính toán đâu ra đấy, vì thế trong lòng vô cùng bình tĩnh, để mặc Khánh Trần giày vò cái bóng 20 phút cuối cùng.
Hai Phục Ma Kim Cương trông giữ tại điểm phòng thủ trên “bàn cờ dồn ép” ở ngoại vi, phối hợp vững vàng với Thần Nữ Phi Thiên đẩy Khánh Trần vào góc chết.
Phải nói rằng Trần Dư là một kỳ thủ xuất sắc, dù không có khoảng thời gian bóng biến mất thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ giết được Khánh Trần trong mê cung.
Phục Ma Kim Cương đang mai phục tại điểm cố định trên bàn cờ không cho phép Khánh Trần đi lại tự do nữa.
Khánh Trần giống như quân tốt trên bàn cờ vua, bị đôi xe, đôi mã, đôi tượng chặn trong góc.
Một khi chạm mặt, Trần Dư có thể lợi dụng sự chênh lệch như trời với đất giữa bán thần với cấp A để nghiền áp Khánh Trần, dù Khánh Trần có là Kỵ Sĩ, dù Khánh Trần ăn Long Ngư, uống trà Cảnh Sơn, cướp Tử Lan Tinh của Trần Dư.
Vô dụng thôi!
Hiện nay, vai trái, vai phải, cánh tay trái và cánh tay phải của Khánh Trần đều gãy xương, gần như nát vụn, đối kháng Trần Dư và tiến hành phản sát là điều bất khả thi.
Mê cung rộng trăm km trải dài khu cấm kỵ lại không có lấy một chốn dung thân cho Khánh Trần!
Thật ra, Trần Dư có thể đợi, hắn có thể chơi đùa với Khánh Trần một ngày một đêm ở đây như mèo vờn chuột cho đến khi hắn chết vì kiệt sức, hoặc bắt Khánh Trần, thẩm vấn hắn về bí mật thành thần.
Nhưng bây giờ trong lòng hắn tràn ngập ý muốn giết chóc, giống như cái gã cầm dao muốn chém người ở trấn nhỏ, biến thành một tên sát nhân khát máu.
Hắn biết Khánh Trần là người du hành thời gian, hắn không xác định liệu trong 7 ngày xuyên không trở về Khánh Trần có gặp được kỳ ngộ gì không, vì vậy, hắn phải lợi dụng khoảng thời gian không có bóng từ 11 giờ 20 phút đến 12 giờ đêm này để giết chết Khánh Trần.
Tuyệt đối không nương tay!
Trần Dư quay sang nhìn Trần Truyền Chi đứng bên cạnh:
“Thế nào? Đời sau của Kỵ Sĩ sắp bị chôn vùi ở đây rồi.”
Trần Truyền Chi không nói gì, mà Lee Byung Hee đã chết bỗng xuất hiện, hắn nói với vẻ âm u:
“Bán thần Trần thị quả là danh bất hư truyền, chẳng qua hồi trước bên ngoài khu cấm kỵ số 002 tại sao ngươi lại không giết được Khánh Chuẩn? Nếu khi ấy ngươi giết Khánh Chuẩn thì ta đã không phải chết, ngươi cũng sẽ không mất tranh của mình.”
Trần Dư lớn tiếng bác lại:
“Hắn đã là thần trong một khắc, phàm nhân làm sao giết được thần linh?”
Lee Byung Hee cười âm trầm:
“Ngươi cũng biết hắn là thần, mà ngươi vẫn chỉ là một phàm nhân. Hắn từng nói cái gì nhỉ, hắn là ngọn núi cao cả đời này ngươi không vượt qua được, hắn muốn ngươi mỗi khi nhớ đến hắn thì sẽ cảm thấy sợ hãi. Trần Dư, con đường tu hành của ngươi đã dứt ngay từ khi ấy rồi. Hắn để ngươi lại cho đệ đệ của hắn, ngươi là đá mài dao tốt nhất cho đối phương.”