Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2696: Tiếng Búng Tay




Khánh Trần gần như sức cùng lực kiệt.

Kể từ khi đi ra khỏi công viên nước, hắn cơ hồ không uống một giọt nước nào, cũng kho có cái gì bỏ bụng.

Sở dĩ hắn kiên trì mang theo thuyền trong suốt quãng đường này cũng do đây là thứ duy nhất có thể chứa nước, nhưng lúc đến khu vực cầu trượt, toàn bộ số nước đã đổ hết ra ngoài sau khi ngồi cầu trượt rồi.

Sau đó, Khánh Trần có tình cảm với chiếc thuyền kayak trong trạng thái ô nhiễm tinh thần.

Hắn kéo thuyền đi khắp nơi, dùng thuyền làm giường, thậm chí đôi khi còn không nhận ra mình đang kéo nó đi.

Khánh Trần của hiện tại không hề có phần thắng khi chiến đấu với Trần Dư vốn được nghỉ ngơi đầy đủ.

Không, nói một cách chính xác hơn là có thể sống sót đã tốt lắm rồi.

Nhưng điều khiến Trần Dư không ngờ tới là cho dù ở trong trạng thái này thì Khánh Trần vẫn không dễ bắt, không dễ giết.

Quy tắc ra vào nhà ma gây rắc rối nhất cho Khánh Trần lúc trước nay lại thành chỗ dựa vững chắc nhất của hắn.

Ánh trăng bạc từ phía xa rọi xuống, trải ra trước mắt hắn những con đường u ám vô hình trong mê cung.

Khánh Trần qua lại giữa ánh sáng và bóng tối, như thể mê cung ma ám này tạo ra hàng trăm ám ảnh chi môn cho hắn!

Hết lần này đến lần khác, hắn lao vào trong, giống như bước vào vực sâu tăm tối.

Cảm giác đau đớn ở hai tay truyền đến não thông qua các tế bào thần kinh, Khánh Trần không cảm thấy có là gì, thậm chí có lúc hắn còn hy vọng cơn đau có thể dữ dội thêm một chút.

Như vậy hắn mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình.

Chứ không phải là một phần của công viên giải trí.

Vào lúc này, Thần Nữ Phi Thiên đã tìm được bóng dáng Khánh Trần từ trên cao, nàng lao vụt đến trước mặt hắn như một mũi tên rồi rút dải lụa đỏ trên người mình ra phất về phía hắn.

Nhưng ngay sau đó Khánh Trần thình lình biến mất ngay trước mắt nàng, không biết đi đâu!

Dải lụa đánh vào không trung phát ra một tiếng “chát” vang dội, giống như chiếc roi dài xé toạc không khí!

Trần Dư cau mày, hắn đã phát hiện ra Khánh Trần biến mất bằng cách lợi dụng nguyên lý vây nhốt trong mê cung ma quỷ…

Có người tìm ra được cơ chế hoạt động của mê cung rồi thoát ra ngoài thì còn có thể hiểu được.

Dù sao trò chơi là để chiến thắng.

Nhưng bây giờ Khánh Trần không chỉ thoát khỏi nhà ma, mà thậm chí còn lợi dụng quy tắc của nó!

Thậm chí với những người xây dựng mê cung ma quái này mà nói, việc này cũng phi lý tưởng chừng như hoang đường.

Trần Dư không xác định được rốt cuộc Khánh Trần chạy trốn mù quáng? Hay hắn đã nắm vững quy luật của mê cung?

Hiện tại Trần Dư khống chế một Thần Nữ Phi Thiên bay lên không trung nhìn toàn cảnh, ba người còn lại bắt đầu bao vây chặn đánh Khánh Trần.

Mê cung ma ám rộng hơn trăm km này bỗng trở thành một bàn cờ khổng lồ, Trần Dư là kỳ thủ, còn Khánh Trần là quân tốt qua sông kia!

Không, Khánh Trần không phải là quân tốt nữa rồi, giờ hắn là quân pháo thoắt ẩn thoắt hiện!

Ba Thần Nữ Phi Thiên nhanh chóng dàn trận tam giác, vây kín các phương hướng mà Khánh Trần có khả năng trốn chạy, từng người cách Khánh Trần khoảng 100 mét, đây là khoảng cách mỗi lần hắn biến mất theo như trước đó.

Nhưng bọn họ chưa kịp ra tay thì Khánh Trần đã nhẹ nhàng tiến lên trước một bước và xuyên qua vòng vây của ba thần nữ, xuất hiện bên ngoài cách đó 200 mét!

Kể cả khi bị thương nặng, Khánh Trần vẫn có thể nghĩ ra cách thiết kế bẫy rập tư duy quán tính, hắn khiến Trần Dư nghĩ rằng mỗi lần mình chỉ có thể dịch chuyển 100 mét, kết quả lại lấy ra át chủ bài khi đối phương nghĩ cách vây giết mình.

Cho dù thần nữ có thể bay lên cao, áp chế Khánh Trần về tốc độ và sức mạnh, số lượng cũng nhiều gấp mấy lần hắn, nhưng đối phương đi lại trong mê cung nhà ma lại như nhàn nhã tản bộ.

Trên đời này không có bất kỳ siêu phàm giả cấp A nào có thể trêu cợt bán thần, ra khỏi mê cung thì Khánh Trần cũng không làm được!

Nhưng bây giờ hắn có thể.

Khánh Trần không thể chống lại thần nữ và Trần Dư, nhưng thần nữ muốn tìm được hắn thì khó như lên trời!

Và hơn hết là hiện tại hắn không định phản kích.

Hắn chỉ muốn kéo dài thời gian.

Đúng lúc này, trong công viên giải trí chợt có tiếng kim loại vang lên!

Keng!

Keng!

Keng!

Lanh lảnh và kỳ dị.

Giống như ở sâu trong khu cấm kỵ có người dùng hai thanh kiếm va vào nhau, kêu gọi những linh hồn vĩ đại ngủ say từ thời xa xưa, cùng với ý chí chiến đấu bất hủ.

Không, chính xác hơn thì đó là sự ám thị tâm lý của Lý Thần Đàn.

Trong hướng dẫn dành cho du khách, Nhâm Tiểu Túc thiện ý nhắc nhở mọi người rằng, sau khi nghe thấy tiếng kim loại va chạm thì cần phải mau chóng rời khỏi công viên giải trí Ngân Hạnh.

Nhưng Lý Thần Đàn lại chôn xuống một “gợi ý mấu chốt” trong bản hướng dẫn này.

Tựa như một ảo thuật gia biểu diễn trên đường phố, hắn nói với các vị khách:

“Khi nghe được tiếng búng tay của ta, ngươi sẽ chìm vào giấc ngủ say.”

Cái búng tay này chính là gợi ý mấu chốt.