Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2698: Tâm Ma




Phục Ma Kim Cương ngẩng đầu ưỡn ngực nhảy vào mê cung, mỗi một bước nhảy đều giống hệt điểm dịch chuyển của Khánh Trần khi trước.

Bán thần Trần thị chỉ nhìn Khánh Trần đi một lần là đã nhỡ được tuyến đường mà hắn từng đi, sau đó điều khiển Phục Ma Kim Cương đi tấn công đối phương một cách chính xác.

Tốc độ của họ nhanh hơn Khánh Trần lúc chạy trốn nhiều lắm!

Tay của Khánh Trần đã tàn phế, họ vẫn kiện toàn.

Khánh Trần cấp A, họ là bán thần!

Hai Phục Ma Kim Cương đã đuổi giết Khánh Trần sát nút, ngay khi Khánh Trần chuẩn bị bước vào không gian tiếp theo, vừa giơ chân ra thì Phục Ma Kim Cương thình lình xuất hiện, đồng thời hàng ma xử trong tay nện mạnh xuống!

Bịch, phần lưng của Khánh Trần bị thương nghiêm trọng, hắn vào về phía trước và biến mất trong bóng tối.

Không chỉ vai trái nát vụn, mà xương vai phải của Khánh Trần cũng bị đập nát rồi!

May mà hắn từng ăn Long Ngư, thế nên tuy xương cốt của hắn đã vỡ vụn nhưng lại chống đỡ được phần lớn sức mạnh của hàng ma xử, bằng không mảnh xương đâm vào tim thì Khánh Trần chết ngay tại chỗ rồi!

Trần Dư chỉ dùng cách đơn giản nhất, học theo cách của Khánh Trần, khiến hắn không còn nơi nào có thể đi.

Khánh Trần có phương pháp siêu trí nhớ của mình thì Trần Dư cũng có, bán thần vẽ một mô hình mê cung trong đầu, sau đó điểm từng nét bút đánh dấu, xâu chuỗi tuyến đường di chuyển của Khánh Trần trong bức vẽ ấy.

Họa trúc trong đầu, tức là khi họa sĩ nhìn trúc rồi đến bước vẽ trúc, cho dù không nhìn cũng có thể vẽ giống như y thật, không sai một li!

Mê cung nhà ma này không có đãi ngộ đặc biệt cho bất cứ ai cả, con đường ngươi có thể đi thì người khác cũng đi được! Ngươi bước vào cái bóng nào thì khi người khác đi vào đó cũng không có gì khác biệt!

Khánh Trần gặp nguy hiểm!

Nhưng khi hai Phục Ma Kim Cang đi theo Khánh Trần xông vào con đường bóng tiếp theo, thì lại không thấy Khánh Trần đâu.

Chỉ có một tia sáng rực rỡ xuyên thấu bức tường mê cung!

Sạc dự phòng!

Lần cuối cùng hắn sử dụng sạc dự phòng là ở ngoài căn cứ TOP Đế Quốc, sau đó hắn trở về hai lần, ba lượt xuyên không, đến hiện tại là đã qua 35 ngày!

Sạc dự phòng có thể dùng rồi!

Công viên giải trí này có quy tắc không được sử dụng bất kỳ công cụ gì, nhưng Trần Dư đã làm trái quy tắc dùng tranh vẽ và vật cấm kỵ giết hắn, nếu hắn không dùng thì khó thoát chết.

Trần Dư sẽ đối mặt với hình phạt thế nào thì hắn không rõ, chắc hẳn cũng rơi vào tình trạng ô nhiễm tinh thần như hắn, tuy hắn sẽ tiếp tục bị ô nhiễm tinh thần nghiêm trọng hơn, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.

Trần Dư và Khánh Trần, cả hai đều lựa chọn giao đấu bất chấp sự trừng phạt của quy tắc!

Nếu không phải hai tay đã bị tàn phế thì hắn thậm chí sẽ dùng ống tiêm rút máu mình ngay lúc này để tiêu trừ trạng thái tiêu cực.

Cho dù sử dụng ống tiêm sẽ bị trừng phạt tàn khốc hơn, thì bây giờ phải uống rượu độc giải khát thôi, dẫu rằng ngươi biết đó là một ly rượu độc, ngươi cũng phải uống!

Khánh Trần sử dụng Thần Thiết hai lần liên tục, tức khắc thoát ra khỏi phạm vi quan sát của thần nữ, hắn được tường mê cung che chắn nên cho dù Trần Dư sử dụng Họa Trúc cũng không thể phỏng lại con đường của Khánh Trần.

Khánh Trần lại có được cơ hội kéo dài thời gian!

Nhưng Trần Dư cũng không sốt ruột, dường như hắn đã dần dần hiểu được quy tắc của mê cung quỷ quái này, hắn chậm rãi khống chế Phục Ma Kim Cương đi đến hai vị trí.

Hắn như đang chơi một ván cờ “dồn ép”, dùng điểm cố định ngăn chặn phạm vi hoạt động của Khánh Trần, rồi hạn chế không gian hành động của hắn từng chút từng chút một, ép Khánh Trần vào góc của bàn cờ rộng lớn này!

Trần Dư ngẩng đầu nhìn sắc trời, vầng trăng ngời sáng trên cao đã dần dần leo lên giữa trời.

Hắn mỉm cười nhìn mười mấy người bên dưới:

“Hắn không còn đường để đi nữa rồi, khi nào mặt trăng lên đến đỉnh đầu, mê cung sẽ không còn bóng nữa.”

Nói một cách chính xác thì ở khu vực 28 độ vĩ bắc sẽ không nhìn thấy mặt trăng nằm trong pha của nó ngay trên đỉnh đầu mình.

Nhưng vào giữa trưa và nửa đêm, tất cả các bức tường trong mê cung đổ bóng cực ít, không thể đi lại được.

Còn một tiếng nữa là đến nửa đêm, chỉ cần đợi thêm 20 phút nữa là Khánh Trần không còn đường đi nữa rồi.

Khi đó, là lúc Trần Dư giết người.

Hiện tại, Khánh Trần vô cùng chật vật, hắn lảo đảo nghiêng người đi vào một dãy hành lang, tên bắt cóc bị hắn giết trên núi Lão Quân đứng trước mặt hắn:

“Vì sao lại giết bọn ta?”

Khánh Trần xoay người định lùi ra sau thì lại thấy mấy người Jindai Yunhe, Jindai Unuma chặn đường đi của hắn:

“Vì sao lại giết bọn ta?”

Khánh Trần cười như mếu:

“Tránh ra, bằng không ta tìm tro cốt của các ngươi rải tứ tung!”