Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2695: Trốn Tìm




Đối với vị bán thần này của Trần thị mà nói, từ lúc hắn xuống núi tới nay, cũng chỉ có Jindai Senaka có tư cách khiến hắn sử dụng nhiều cuộn tranh như vậy một lúc.

Jindai Senaka là ai...Cho dù tính tình của hắn tệ đến mấy cũng là Âm Dương Sư có thể điều khiển mười hai vị thức thần cấp bán thần!

Mà hiện giờ, vì đối phó Khánh Trần mà Trần Dư vừa ra tay đã mang thái độ nghiêm túc đến thế. Hơn nữa bốn cuộn tranh này đều là Phi Thiên Thần Nữ cũng có thể bay! Trong phút chốc, chỉ thấy xung quanh bốn vị Phi Thiên Thần Nữ này lơ lửng dây lụa màu đỏ, phóng thẳng đến trước mặt Khánh Trần như sấm chớp.

Lúc Trần Dư vặn nát cuộn tranh, Khánh Trần cũng đã nhanh chóng lùi về phía sau...Khi đó hắn đã ý thức được, mẹ kiếp, đây không phải là ảo giác mà là Trần Dư thật sự! Cái tên hành động một mình nhưng chết trong nhà ma trước đó là người đi cùng với Trần Dư!

Trần Dư đã sớm ở trong công viên trò chơi này, đối phương còn đến sớm hơn hắn! Mẹ nó, đối phương bay vào được đây, nhưng đối diện với bán thần thì cấp A cũng chỉ là cấp A.

Khánh Trần không ngừng lùi lại, khi Phi Thiên Thần Nữ đến trước mặt hắn thì, Thần Thiết!

Cả người hắn phun trào sấm chớp, dùng lực lượng của Thần Thiết tránh né một chưởng của đối phương, còn kéo ra được khoảng cách ba mươi mét.

Nếu Khánh Trần là bán thần hệ sấm chớp, khoảng cách Thần Thiết trong hiện thực của hắn còn xa hơn so với lúc ở trong thế giới đạo, bởi vì sức mạnh sấm sét của hắn mạnh hơn trong trò chơi. Nhưng vấn đề là hiện giờ hắn chỉ có cấp A.

Kéo ra được khoảng cách ba mươi mét, đối với Thần Nữ mà nói thì chẳng đáng kể. Chỉ trong nháy mắt, một Thần Nữ khác đã đi tới trước mặt hắn.

Thần Thiết!

Khánh Trần lại kéo ra được khoảng cách sáu mươi mét, mắt thấy phía sau chính là nhà ma. Nhưng một vị Phi Thiên Thần Nữ ở phía xéo lại đánh một chưởng tới. Hắn dùng sức giơ hai cánh tay đan chéo nhau ở miệng. Tiếng phịch vang lên, chỉ thấy xương cổ tay, xương khuỷu tay của hắn lập tức bị vỡ nát. Khánh Trần bay ngược ra ngoài.

Ngay cả xương cốt được Long Ngư gia cố cũng không chịu nổi uy thế của bức tranh bán thần! Quá khủng khiếp!

Tuy rằng Khánh Trần từng giết bán thần, nhưng đó là bán thần đã bị ông chủ Hà đánh gãy gân tay, chân, đồng thời còn hao hết hơn một nửa tinh khí thần. Nếu thật sự để hắn một mình đối diện với công tước Bạch Ngân, nhiều nhất chỉ cần ba hiệp là đối phương đã có thể giết hắn trong giây lát.

Đúng, công tước Bạch Ngân ra ba chiêu cũng không tốn hơn một giây, nói là giết trong giây lát cũng không hề khuếch đại chút nào.

Lúc này, một Phi Thiên Thần Nữ khác đã bay đến từ lâu. Nàng giơ cánh tay tinh tế lên. Trong lụa đỏ tung bay, Khánh Trần đang bay ngược giữa không trung lại ăn thêm một chưởng.

Chỉ thấy Khánh Trần cắn răng, ra sức vặn eo trên không trung khiến cả người xoay tròn, tránh khỏi một chưởng đang đánh về phía ngực bụng, dùng vai đỡ lấy chưởng này. Trả giá bằng việc xương vai vỡ nát, dựa vào chưởng này mà tiến gần mê cung nhà ma!

Cả người Khánh Trần hóa thành một tia sáng màu trắng, xuyên thẳng qua vách tường, rơi vào cái bóng phía sau bức tường mê cung.

Bốn vị Phi Thiên Thần Nữ không hề lo lắng gì mà bay giữa không trung. Các nàng không bị ảnh hưởng bởi ranh giới giữa cái bóng của bức tường mê cung và hiện thực, có thể đuổi theo Khánh Trần một mạch.

Một giây sau, Khánh Trần lao nhanh ở trong mê cung với hai cánh tay vô lực. Hắn lần lượt xuyên qua cái bóng và hiện thực, cố gắng tránh né sự truy sát của Phi Thiên Thần Nữ.

"Ồ?"

Lần này đến lượt Trần Dư kinh ngạc. Chính hắn cưỡi trâu đen bay ra khỏi khu nhà ma, vì vậy khôn biết đến điểm kỳ lạ của khu này.

Bán thần tới chỗ như thế, tuy rằng khó mà dùng trí để qua cửa, bởi vì cho dù họ cố xông vào thì cũng chẳng tìm được cửa ra nên không thể chân chính qua cửa, cũng không lấy được phần thưởng.

Chỉ có thể xông tới, lại xông ra.

Nhưng đối với bán thần mà nói, họ đã không cần đi đường bình thường nữa.

Nhưng mà khi dùng Phi Thiên Thần Nữ để truy tìm Khánh Trần, Trần Dư phát hiện dường như đối phương đã nắm giữ quy luật nơi này. Hắn có thể lựa chọn qua lại giữa những cái cái bóng, sau đó kéo ra được khoảng cách mấy trăm mét với Phi Thiên Thần Nữ chỉ với thời gian ba lần hít thở ngắn ngủi.

"Chơi trốn tìm sao?"

Trần Dư quyết liệt nói:

"Để xem ngươi có thể trốn bao lâu."

Hắn vốn đã kiểm soát để tin tức mà Khánh Trần nhận được so với những người khác không mấy chênh lệch. Kỳ thật tin tức của công viên này không khó đoán, chỉ cần tiến vào một thời gian là đoán ra được ngay.

Tuy cũng chẳng có gì mới mẻ, nhưng chỉ cần thay đổi cách chơi một chút sẽ có trò vui để xem ngay.