Đếm ngược 24:00:00.
Khánh Trần ném bè xuống đất, lại nằm lên đó suy nghĩ.
"Nếu nhìn thấy nhà ma thì xin đừng tiến vào, lập tức đi tới khu cáp treo ở bên trái, ngồi cáp treo đi đến lối ra."
"Khu vực cáp treo không ở bên trái nhà ma, mà ở bên phải nhà ma."
Khánh Trần sắp xếp hồi lâu, chỉ thấy có hai thông tin này nói rõ vị trí của cáp treo. Nhưng lúc thì bên trái lúc thì bên phải, nói lý với ai bây giờ? Cứ ráng nhảy thì cũng chẳng nhảy ra ngoài được.
Đợi lát, khu cáp treo này là tồn tại như tất cả các khu giải trí bây giờ, nó có di chuyển không? Có thứ gì mà lúc gì trái, lúc thì phải nhỉ?
Nếu hai thông tin này không phải là nghịch lý, vậy chứng minh khu cáp treo thật sự sẽ di chuyển. Khánh Trần nằm trên bè nhìn lên bầu trời...
Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía quỷ hài tử đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
"Mặt trăng, mặt trời?"
Quỷ hài tử gật đầu.
Khánh Trần lại hỏi:
"Bóng?"
Quỷ hài tử lại gật đầu. Khánh Trần cười nói:
"Ngoan ghê."
Không phải quỷ hài tử có trí khôn, có thể trả lời Khánh Trần. Mà là tiềm thức của Khánh Trần đang trả lời chính hắn.
Hắn đã dần không nhận rõ được hiện thực và hư ảo, chút lý trí còn sót lại chưa bị ô nhiễm là vì Ương Ương còn đang đợi hắn trở về.
Hắn muốn sống sót trở về.
Khánh Trần cười nhắm mắt, lại ngủ tám tiếng, mãi đến hừng đông mới mở mắt ra. Lúc này, hắn đứng dậy, nhìn thấy dưới sự chiếu sáng của ánh mặt trời, bức tường mê cung bên trái ở trong đường hầm chiếu ra một con đường bóng mờ.
Vì vậy đây chính là lý do tại sao trong lời nhắc của công viên trò chơi, lúc thì nói cáp treo ở bên trái, lúc lại nói cáp treo ở bên phải. Bởi vì hắn nhất định phải đi vào con đường bóng mờ này mới không bị quy tắc hỗn loạn của không gian ảnh hưởng, tìm được đường đến khu cáp treo!
Trước đó hắn không ngừng dùng phương pháp liệt kê, lại phát hiện hơn mười ngàn cách thay đổi không giống nhau của con đường. Đó là vì hắn không ngừng xuyên qua biên giới giữa khu bóng mờ và khu không phải bóng mờ.
Khánh Trần cười ha ha, cười đến mức nước mắt cũng chảy ra:
"Hóa ra là vậy..."
…
Chẳng trách hắn dùng phương pháp liệt kê để dò đường cũng không được. Chỉ vì hắn xuyên qua cái bóng, đụng tới cái bóng cả ngày, nhưng chỉ cần không đi thẳng vào trong cái bóng thì không gian sẽ không ngừng thay đổi.
Khánh Trần kéo bè bước trong cái bóng. Lần này hắn đi về phía trước ba trăm mét, lại lùi về đường cũ.
Đúng, con đường cũng không còn thay đổi nữa.
Trong lúc này, hắn xác nhận được rằng thân thể rời khỏi cái bóng cũng không sao, chỉ cần bước chân của hắn còn đạp lên cái bóng thì nhà ma sẽ phán định rằng hắn còn bước trên con đường chính xác!
Hắn nhanh chóng bước đi, gặp nơi cái bóng bị đứt đoạn bèn nhảy qua đó.
Cứ đi như vậy suốt bốn tiếng, hắn quay đầu lại, chợt phát hiện đôi mắt của quỷ hài tử ở phía sau đã từ màu đen biến thành màu đỏ.
Khánh Trần:
"Tinh thần của ta đã ít bị ô nhiễm rồi đúng không?"
Quỷ hài tử gật đầu.
"Nếu ta đúng lúc tìm thấy khu mê cung chân chính, ném bảng cầu phúc cho bức tượng thạch sùng thằn lằn thì có thể tạm thời bình an không?"
Quỷ hài tử lại gật đầu.
Khánh Trần:
"Đã hiểu."
Nếu nhìn từ góc nhìn của người khác thì giống như hắn lại đang nói chuyện với không khí. Nhưng Khánh Trần biết hắn đã có đáp án.
Hắn tóm lấy cây xanh trên bức tường của mê cung, muốn lấy mấy cái lá để ăn, nhằm bổ sung nước cho cơ thể. Kết quả thứ này là một bộ phận của vật cấm kỵ, chẳng thể hái được.
"Mẹ kiếp!"
Khánh Trần dở khóc dở cười tiếp tục tiến lên.
Giữa trưa mặt trời chói chang, cái bóng trên không dần không còn ở bên trái, cũng chẳng ở bên phải nữa, đã biến mất.
Khánh Trần đứng tại chỗ bất động. Mãi đến ba giờ chiều, cái bóng phía bên phải xuất hiện, đủ để hắn đi qua thì hắn mới bước tiếp, rẽ phải suốt đường.
Đến chạng vạng, Khánh Trần ngơ ngác nhìn về phía trước, nơi đó là một con đường bằng phẳng dài cả trăm mét, không có bức tường mê cung, chỉ có một cái cáp treo ở lối thoát, bên ngoài là vòng xoay.
Hắn khịt mũi bước ra ngoài:
"DM."
Sáu ngày mười tám tiếng ngắn ngủi, Khánh Trần lại cảm giác như mình đã trải qua một thế kỷ...
Không chỉ vậy, trên thực tế thì hắn đã trải qua giấc mơ mười bảy năm vô số lần, đã tích thêm vài thế kỷ nữa.
"Lúc gặp lại Ương Ương, nhất định ta sẽ cảm thấy rất thân thiết."
Khánh Trần vỗ đầu quỷ hài tử. Bởi vì hắn đã ở chung với Ương Ương suốt vài thế kỷ.
"Đi thôi!"
Khánh Trần kéo bè đi ra phía ngoài.
Ra khỏi cửa, hắn ném bè và mái chèo xuống, duỗi eo:
"Aaa!"
Khánh Trần không kiêng dè gì mà trút hết sự hậm hực của bản thân:
"Aaaa...DM!"
Giọng hắn chợt im bặt.
"Xem ra ở bên trong rất vui vẻ."
Đối diện có người khẽ cười nói.
Khánh Trần giật mình nhìn về phía đối diện, đã thấy vị bán thần kia của Trần thị, Trần Dư...Mọe nó, đang ngồi trên một con trâu đen bay tới đây. Trên lưng trâu đen còn kéo theo một cái xích sắt. Trong hai xích sắt còn nhét sáu cuộn tranh úy phương giống như đang tìm kiếm bí mật nơi đây, kết quả lại gặp Khánh Trần vừa ra khỏi đó.
Khánh Trần:
"...Ta khuyên ngươi tự biến đi, hiện giờ ta không muốn đánh ngươi."
Nụ cười trên mặt Trần Dư dần biến mất:
"Ngông cuồng."
Một giây sau, chỉ thấy lần này Trần Dư dứt khoát vặn nát bốn cuộn tranh!