Đầu tiên giải thích tại sao Khánh Trần tiến vào khu nhà ma mà không phải mê cung.
Việc Khánh Trần tiến vào khu nhà ma chỉ có một cách để giải thích: Những điều du khách cần biết, khi tiến đến khu mê cung xin bảo đảm rằng chỉ có một mình mình. Nếu hắn một mình tiến vào thang trượt, cũng trượt suốt cả hành trình thì sẽ tiến vào khu mê cung, nhìn thấy bức tượng thạch sùng thằn lằn duy nhất. Còn mười chín người họ đồng thời tiến vào thang trượt, vậy thì tất cả đều sẽ tiến đến khu nhà ma.
Đáp án ở ngay trên câu đố. Người xây dựng trò chơi này đã chơi chữ đến trình độ cực cao, giấu hết mọi thông tin những nơi người ta không để ý. Vậy thì vấn đề lại xuất hiện: Tại sao người một mình tiến vào cửa ải thứ hai trước đó, nhưng chết ở trong khu nhà ma lại tiến vào khu nhà ma chứ?
Có hai khả năng, khả năng thứ nhất là chỉ cần chân chính qua cửa thì du khách sẽ vô thức bị đẩy đến khu nhà ma rồi bị vây chết ở đó. Công viên trò chơi sẽ không giết người, nó chỉ dùng cơ chế của trò chơi để giết người.
Khả năng thứ hai là có người dẫn hắn đến đây, hoặc là khi hắn tiến vào thang trượt thì còn có một người khác cũng đang ở trong thang trượt. Khả năng này rất nhỏ, bởi vì nếu hắn qua cửa một cách chính xác, lẽ ra sẽ không đến được chỗ thang trượt, khu xe điện đụng là không qua được rồi. Khánh Trần nghiêng về khả năng thứ nhất.
Thứ hai giải thích tại sao những người khác đều chết cả, chỉ có Khánh Trần không sao.
Lời nhắc của Khánh Thận rất rõ ràng. Nếu sau khi ngươi tiến vào có thể phán đoán ra được bức tượng thạch sùng thằn lằn ở đây không chỉ có một, như vậy ngươi đã đến khu nhà ma. Lúc này tuyệt đối không được ném bảng cầu phúc, bởi vì đây chính là điểm quan trọng then chốt. Thằn lằn trong mê cung phụ trách bảo vệ, thằn lằn trong nhà ma phụ trách giết chóc.
Sau khi Khánh Trần ném bảng cầu phúc vào, thằn lằn muốn cuốn quỷ hài tử bên cạnh hắn vào miệng nó. Nhưng quỷ hài tử là cái gì? Là tồn tại mà tiềm thức của Khánh Trần ảo tưởng ra. Thôi miên là để người khác giao tiềm thức của mình cho ngươi!
Nếu lúc đó Khánh Trần tùy ý cho thạch sùng thằn lằn ăn quỷ hài tử, nhìn thì giống như là thằn lằn đang bảo vệ hắn, thật ra lại là hoàn thành bước thôi miên cuối cùng mà công viên trò chơi thực hiện với du khách. Người bị liếm mất quỷ vật trên người sẽ hoàn toàn biến thành tế phẩm của công viên trò chơi.
Đây chính là cách Lý Thần Đàn từng bước hướng dẫn giết người, dùng bức tượng thạch sùng thằn lằn mà mọi người đều tin tưởng để thôi miên giết người, rất xảo quyệt.
Sau khi nghĩ rõ ràng hai điều này, tâm trạng của Khánh Trần cũng không còn nhẹ nhõm. Điều hắn cần suy nghĩ chỉ còn lại hai chuyện: làm sao rời khỏi đây, làm sao qua cửa. Đầu tiên phải suy nghĩ làm sao rời khỏi đây trước đã...
Đúng như Khánh Trần đã nghĩ, thông tin về việc làm sao để rời khỏi đây nhất định đã giấu trong quá khứ.
Khánh Trần nằm trên bè, nhìn bầu trời phía trên mê cung:
"Bức tường này cũng không cao, ta có thể nhảy qua được. Cho dù nó ở bên trái hay bên phải, chỉ cần ta luôn nhảy thì có thể không bị che tầm nhìn. Đáng tiếc ta không biết bay, nếu vậy thì càng tiện."
Hắn nhìn về phía quỷ hài tử:
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Quỷ hài tử trơ như phỗng, không hề trả lời.
"Đứa bé ngốc."
Khánh Trần đứng dậy, gánh bè nhảy về phía bên trái. Chỉ thấy hắn vượt qua bức tường mê cung cao hơn bốn mét, nhảy đến bên cạnh. Ầm, quỷ hài tử cũng nhảy theo. Lúc bay lên, hắn nhìn về phương xa, còn thấy được biên giới của mê cung! Còn có xe cáp treo ở ngoài biên giới nữa! Có hi vọng!
Lúc hạ xuống, hắn quay đầu nhìn về phía Cẩu Oa bị khảm trong bức tường của mê cung, chết không nhắm mắt:
"Đã lâu không gặp."
Nói xong, hắn lại tiếp tục nhảy về phía trước.
Khánh Trần là một người có năng lực cảm giác khoảng cách rất tốt. Bởi vì hắn hoàn toàn có thể tính toán được thứ như khoảng cách, chỉ cần không phải là một màu đen khịt, chỉ cần có vật để tham chiếu thì không phải là vấn đề khó. Thế là hắn chậm rãi phát hiện, bản thân hắn nhảy thẳng đến nhưng không hề đến gần biên giới kia chút nào...
Một giây sau, Khánh Trần hạ xuống lần nữa, cũng thấy được Cẩu Oa bị khảm trong bức tường mê cung lại xuất hiện.
"Móa nó, thế này thì phí sức cả nửa ngày rồi."
Khánh Trần cảm khái:
"Ta đã mệt hết hơi rồi, lúc này ngươi mới xuất hiện. Ngươi sớm xuất hiện thì ta đã sớm không nhảy nữa."
Hiện giờ sự thật chứng minh, quả thật trong mê cung này có vấn đề về không gian. Nói cách khác, trong lúc nhảy lên thì Khánh Trần đã tiến vào một không gian kỳ diệu. Trừ phi hắn có thể bay, nếu không thì hắn nhất định phải tìm được một quy tắc nào đó của không gian này, lúc đó mới có thể đi ra ngoài. Có lẽ ngay cả bay cũng không ra được.