"Đợi chút."
Khánh Trần từ bỏ việc tìm kiếm đối thủ và đội viên. Hắn bắt đầu kéo bè đi về phía trước, lại trở về. Hắn giống như một con ruồi không đầu, không ngừng qua lại giữa từng bức tường bên trong mê cung này. Hắn càng muốn dùng phương pháp liệt kê đơn giản và thô bạo nhất để thử ra mọi phương thức thay đổi trong mê cung!
...
Bè bị kéo trên đất phát ra tiếng sàn sạt khiến người ta vô cùng sợ hãi. Quỷ hài tử ở phía sau hắn cũng nhảy nhót đến mệt nhoài, thành thật ngồi trên bè, giống như đứa bé đi theo phụ huynh dạo siêu thị, cuối cùng mệt đến mức không muốn nhúc nhích nữa mà ngồi vào xe đẩy.
Hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần nọ.
Đếm ngược 96:00:00.
Đếm ngược 72:00:00.
Khánh Trần mệt mỏi thì ném quỷ hài tử ra khỏi bè, nằm lên đó ngủ, tỉnh dậy lại đi tiếp.
"Lạ thật, ngay cả phương pháp liệt kê cũng không có tác dụng."
Khánh Trần mắng chửi:
"Mẹ kiếp, tên nào thiết kế cái mê cung này vậy, có quá nhiều thay đổi rồi đấy! Ngươi ra đây đứng trước mặt ta, xem ta có đấm một cú bay sạch hàm răng của ngươi không!"
Đếm ngược 48:00:00.
Hắn lại nằm xuống ngủ, trong lúc mơ màng thì lẩm bẩm:
"Các ngươi sẽ không thiết lập một cái bẫy chết, bí mật của nó giấu trong trí nhớ của ta."
Hắn bắt đầu nhớ lại hết thảy các chi tiết nhỏ sau khi tiến vào công viên trò chơi. Khánh Trần lại dạo chơi hết lần này đến lần khác, muốn phát hiện ra bí mật của cái mê cung này từ những chi tiết nhỏ trước đó. Cuối cùng, hết thảy suy nghĩ của hắn dừng lại ở mấy câu nói trong lần sàng chọn cuối cùng:
"Nhớ cho kỹ, khi nghe được tiếng sắt thép va chạm thì xin mau chóng rời khỏi công viên trò chơi. Nếu không thể rời khỏi đúng lúc, xin bảo đảm bản thân một mình đi đến trước bức tượng thạch sùng thằn lằn ở khu mê cung, sau đó ngồi xuống ném bảng cầu phúc của ngươi vào trong miệng nó. Tiếp đến thì nhắm mắt lại, mãi đến khi tiếng sắt thép va chạm kết thúc, nó sẽ bảo vệ ngươi."
"Trong mê cung chỉ có một bức tượng thạch sùng thằn lằn, nhưng nếu ngươi đồng thời nhìn thấy hai bức tượng, xin đừng ném bảng cầu phúc vào trong miệng chúng."
Khánh Trần bỗng nhiên nở nụ cười. Hắn cười rất điên cuồng, dường như đang cười trò chơi này chơi chữ rất tinh vi, lại dường như đang cười phản ứng của bản thân quá chậm.
"Trong mê cung chỉ có một bức tượng thằn lằn."
"Nơi này lại có mười chín bức tượng."
"Trước khi tiến vào thang trượt, kính viễn vọng đã cho ta đủ lời nhắc, nhưng ta lại quên mất. Trong những điều du khách cần biết có nói trong công viên trò chơi có mười hai khu vực, thế nhưng ta chỉ thấy mười khu trò chơi trong kính viễn vọng. Vì vậy qua khỏi khu cáp treo, khu nhà ma chính là một phần của công viên trò chơi, có điều không tồn tại trong thế giới bình thường."
"Hơn nữa trên đỉnh mê cung có mây mù làm nhiễu, ngươi lại không có."
"Vì vậy ngươi không phải là khu mê cung."
"Ngươi là khu nhà ma."
Có trên hai bức tượng thạch sùng thằn lằn thì chính là khu nhà ma.
Phỏng sinh thể của Khánh Chẩn, Khánh Thận.
Trên đồ đằng ngựa gỗ, điều hắn thật sự muốn nhắc du khách là: Nhất định phải phân biệt rõ ràng nơi nào là mê cung, nơi nào là nhà ma. Nếu gặp nhà ma thì nhất định phải đi đến khu cáp treo ở phía bên trái hoặc bên phải! Rời khỏi nơi đây, nếu không thì sẽ chết!
Ở khu mê cung, ném bảng cầu phúc cho bức tượng thạch sùng thằn lằn thì có tác dụng, nó sẽ bảo vệ ngươi. Ở khu nhà ma, ném bảng cầu phúc cho bức tượng thạch sùng thằn lằn thì không có tác dụng, không chừng còn có thể khiến nó sống lại giết người!
Khánh Trần biết Nhậm Tiểu Túc từng có hai con thạch sùng thằn lằn, chúng gọi là Rạng Sáng và Hoàng Hôn.
Ở trong kỷ nguyên văn minh nhân loại trước đó, một con thạch sùng thằn lằn trong đó bị trí tuệ nhân tạo số không khống chế, chém giết nhân loại. Vì vậy một con đại diện cho bảo vệ, còn một con khác đại diện cho giết chóc.
Nhưng...trước khi đi vào, Khánh Trần vẫn không thấy bên trái hay bên phải có cáp treo. Cáp treo vô cùng cao to, nếu nó ở ngay hai bên thì nhất định có thể thấy được.
Gặp khu nhà ma thì phải đi qua khu cáp treo.
Nhưng mà phải đi thế nào?
…
Sau khi nghĩ thông suốt câu "nếu gặp trên một bức tượng thạch sùng thằn lằn thì phải tiến vào khu nhà ma", Khánh Trần dần kết nối lại hết mọi manh mối trong công viên trò chơi này. Hắn suy đoán trong công viên trò chơi thì khu nhà ma là nơi nguy hiểm nhất.
Nhưng vấn đề là Nhậm Tiểu Túc, Khánh Chẩn, Lý Thần Đàn xây dựng công viên trò chơi ở đây là mong có người qua cửa được, chứ không phải là mong mọi người đều chết ở đây. Lúc này hắn đã vào khu nhà ma, thế thì cách để rời khỏi đây nhất định được giấu trong tất cả thông tin qua những điều mà hắn đã nhìn, đã nghe, đã trải qua.
Ví dụ: Không được tùy tiện đi vào khu cáp treo, nhưng nếu tiến vào thì có hai cách để rời khỏi là mở mắt, nhắm mắt. Ban ngày không thế tiến vào khu mê cung, nhưng buổi tối ngươi có thể vào đó. Buổi tối không thế tiến vào công viên nước, nhưng ban ngày ngươi có thể vào đó.
Quả thực công viên trò chơi đã đặt hết những thông tin này lên mặt ngươi rồi. Đã cho thông tin, còn việc ngươi có phát hiện ra được hay không là chuyện của ngươi!