Lúc này hắn đột nhiên quay đầu, thấy trong bóng tối của bức tường phía sau lại có một bóng người đang nấp. Người nọ trợn to hai mắt, trừng trừng nhìn hắn! Trong bóng tối, tứ chi của đối phương vặn vẹo, giống như một con rối bị bẻ gãy!
Khánh Trần bình tĩnh bước đến, lại phát hiện tay chân của một người bị bẻ gãy một cách kỳ lạ đang được khảm trên tường của mê cung, phảng phất đã trở thành một phần của bức tường. Trên người hắn không có miệng vết thương, lại chết trong yên lặng.
Khánh Trần biết đối phương, đây thình chính chính là người một mình tiến vào cửa thứ hai ở trong khu ngựa gỗ.
"Lạ thật, tại sao ngươi lại chết ở đây, là ai giết ngươi nhỉ?"
Khánh Trần suy tư nói.
Trong mê cung này, nhất định có thứ gì đó đang giết người. Thuộc hạ của Cẩu Oa đã chết một người, nếu còn chết nữa thì hắn sẽ không có cách qua cửa.
Khánh Trần xoay người, tiếp tục đi về phía trước. Đợi đến khi hắn nhận ra sự khác thường, định quay lại xem cái xác kia thì lại phát hiện cái xác trên tường không còn là người kia nữa, mà đổi thành thuộc hạ của Cẩu Oa!
Trong phút chốc, da gà của hắn nổi lên khắp người.
…
Hắn có cung điện ký ức, những thứ từng gặp thì hắn sẽ không bao giờ nhớ nhầm. Hắn có thể chắc chắn rằng người được khảm trên tường trước đó tuyệt đối không phải là thuộc hạ của Cẩu Oa. Nhưng hắn chỉ đi hơn mười mét, rẽ một ngã, đến lúc trở về thì chợt phát hiện mọi thứ đều đã thay đổi.
Khánh Trần chậm rãi lui về phía sau. Cảm giác kinh sợ dần bao phủ trong lòng hắn, quỷ hài tử trên bè cũng đứng dậy, há miệng, lộ ra hàm răng với hắn.
"Đừng để ta đánh ngươi."
Quỷ hài tử ngậm miệng, lại ngoan ngoãn ngồi xuống.
Khánh Trần bỗng nhiên cười lạnh. Hắn lại bước mấy bước về trước, rẽ một cái rồi trở về. Trên tường vẫn là thuộc hạ của Cẩu Oa. Hắn tiếp tục kéo bè đi vào sâu trong mê cung, đi thẳng mãi. Hắn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Cẩu Oa, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của những người khác...
Tính thử số lượng, hầu như mọi người trong mê cung này đều chết cả, cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn.
Là ảo giác sao? Không thể xác định được.
Không có cái gì gọi là cạnh tranh với nhau, thi đấu với nhau cả. Khu mê cung này giống như một cái cối xay thịt, mọi người xếp hàng bị đẩy vào trong đó. Nhưng nếu những người kia đã chết thật, vậy sau này Khánh Trần cũng chẳng còn cơ hội qua cửa nữa. Trừ phi hắn lui ra ngoài trước, sau đó lại dẫn một đám người khác vào trong.
Ngay sau đó, Khánh Trần nhìn thấy Cẩu Oa và đám thuộc hạ của hắn trên một bức tường. Mọi người đều có tạo hình kỳ dị, biến thành một phần của mê cung. Rốt cuộc hắn cũng lấy hết dũng khí mà đẩy một bức tường thực vật ra, lại nhìn thấy bên dưới bộ rễ của thực vật là xương cốt trắng xóa. Cái mê cung này đã tồn tại suốt mấy trăm năm, nuốt chửng không biết bao nhiêu người.
"Chết hết!"
"Chết hết!"
Khánh Trần mờ mịt đứng trong mê cung, cái mê cung này phảng phất không có phần cuối.
Hắn bắt đầu lao nhanh, từ rạng sáng đến giữa trưa ngày hôm sau, nhưng cho dù hắn chạy thế nào thì cũng không thể ra khỏi cái mê cung này. Dựa theo tốc độ của hắn, cho dù chạy đều để bảo tồn thể lực thì tám tiếng này cũng chạy được ít nhất cả ngàn cây số, nhưng mê cung này vẫn không thấy điểm cuối. Mặt trời chiếu lên mặt Khánh Trần, khiến môi miệng hắn bắt đầu khô nứt.
Tinh thần càng ngày càng bị ô nhiễm nghiêm trọng. Đứa bé trên chiếc bè đã lớn thành một thanh niên trong tám tiếng đó. Khánh Trần quay đầu lại nói:
“Ngươi lúc bé vẫn dễ thương hơn, biến lại đi."
Quỷ thanh niên lại biến thành quỷ hài tử...
"Lẽ nào chỉ cần tiến vào nhà ma thì nhất định sẽ chết sao?"
Khánh Trần nghi hoặc:
"Nhưng tại sao ta không chết? Ta và đám Cẩu Oa khác nhau ở điểm nào? Là vì ta có thực lực mạnh mẽ, không ai dám đến giết ta, hay là ta đã làm cái gì đó khác họ?"
Hắn suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không nghĩ ra được kết quả.
Màn đêm lại buông xuống, ngày đầu tiên sau khi tiến vào mê cung cứ trôi qua như vậy.
Khánh Trần quá uể oải. Từ khi tiến vào công viên trò chơi, tinh thần của hắn luôn trong trạng thái căng thẳng, đại não vẫn luôn vận chuyển với tốc độ cao nên bây giờ đã mệt mỏi. Hắn nằm trên cái bè mềm mại, dứt khoát ngủ một giấc. Nằm xuống, bất chấp tất cả, có thứ gì muốn giết ta thì cứ đến đây đi! Chọi nhau thử!
Lúc tỉnh lại lần nữa, Khánh Trần liếc mắt nhìn đếm ngược trên cánh tay mình, 112:00:00. Hắn lại ngủ lâu như vậy sao.
Nhưng vấn đề là cũng không có thứ gì đến giết hắn.
Đây mới là tình huống Khánh Trần lo lắng nhất. Có người đến giết hắn cũng tốt, hắn có thể giết thẳng ra ngoài, cho dù chết ở đây cũng có người chịu cùng. Nhưng nếu bị vây chết ở đây mới là thứ khiến người ta tuyệt vọng nhất, cũng uất ức nhất. Nước, thức ăn, nơi này chẳng có.
Cứ mệt mỏi như thế, nhiều nhất hai ba ngày nữa thì hắn sẽ khát chết ở đây. Khánh Trần lại bắt đầu di chuyển, hắn kéo bè đi không biết bao xa.
Ký ức thuận buồm xuôi gió ở đây cũng rơi vào hoàn cảnh khó khăn, bởi vì tất cả mọi thứ nơi này đều thay đổi, ký ức hoàn toàn không có tác dụng.