Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2690: Con Đường Đã Thay Đổi




Trong hoàn cảnh tối tăm, bức tượng thạch sùng thằn lằn được làm từ đá được đặt trên một khối đá vuông, cao bằng hai người cộng lại.

Nó hơi cúi đầu, nhìn chăm chú về phía Khánh Trần. Khoảnh khắc Khánh Trần lao ra khỏi thang trượt, nó vốn đang nhìn về phía khác chợt quay đầu lại, khiến người ta sởn cả tóc gáy.

Khánh Trần yên lặng quan sát. Bức tượng thạch sùng thằn lằn nhiều lần xuất hiện trong gợi ý nghịch lý đột nhiên lại xuất hiện ở trước mắt hắn. Hắn còn tưởng rằng đây là thứ được giấu kín, phải tốn sức lắm mới tìm ra được! Hơn nữa bức tượng thạch sùng thằn lằn này không chỉ có một cái.

Tính theo số lượng người đi vào trong là mười chín người, nếu lối vào của mỗi người đều có một bức tượng thì khu mê cung này ít nhất phải có mười chín bức tượng điêu khắc mới đúng.

Nhưng trong đồ đằng ở cửa thứ nhất, rõ ràng phỏng sinh thể của Khánh Trấn đã nói: Trong mê cung chỉ có một bức tượng thạch sùng thằn lằn, nhưng nếu ngươi đồng thời nhìn thấy hai bức tượng thì đừng ném bảng cầu phúc vào trong miệng của chúng.

"Trước tiên xem thử sau khi ném bảng cầu phúc vào, nó sẽ làm thế nào để bảo vệ ta."

Khánh Trần lấy bảng cầu phúc ra ném vào trong cái miệng đen ngòm của bức tượng.

Một giây sau, bức tượng thằn lằn đá được đặt ở đây để trông coi lại chuyển động. Nó vặn cổ, đôi mắt chớp chớp, sau đó đột nhiên lè lưỡi ra, cuốn quỷ hài tử ở phía sau Khánh Trần vào lưỡi, định hút vào trong miệng mình.

"Hóa ra đây chính là bảo vệ."

Khánh Trần gật đầu, nhanh như chớp kéo lấy mắt cá chân của quỷ hài tử, kéo đứa bé ra khỏi cái lưỡi. Thạch sùng thằn lằn sửng sốt.

Khánh Trần đặt quỷ hài tử xuống đất:

"Lúc nãy ngươi vẫn ngoan ngoãn, là một đứa bé ngoan. Đừng ăn nó."

Quỷ hài tử:

"..."

Khánh Trần nhìn về phía thạch sùng:

"Nếu chúng là ảo giác, vậy thì...động tác le lưỡi lúc nãy của ngươi cũng là ảo giác. Trong những điều du khách cần biết, bảo mọi người tìm đến ngươi sau khi tiếng sắt thép va chạm vang lên không phải là để bảo vệ chúng ta, mà là để tập hợp mọi người đến chỗ ngươi, tiện cho một tồn tại không biết tên nào đó tìm được chúng ta."

Khánh Trần lại cười:

"Đương nhiên đây chỉ là một suy đoán, không đủ chứng cứ để chứng minh. Nhưng tại sao trong những điều du khách cần biết và phỏng sinh thể của Khánh Chẩn đều nói, ở đây chỉ có một bức tượng thạch sùng thằn lằn...Có phải ý nghĩa là chỉ có một bức tượng thôi, còn những thứ khác đều là sinh vật còn sống không."

Nói xong, hắn vỗ đầu quỷ hài tử:

"Đi thôi, chúng ta vào trong xem thử."

Hắn lúc này phảng phất đã hoàn toàn sa vào sự hỗn loạn, nhưng điều kỳ lạ là hắn có thể tự điều khiển bản thân trong sự hỗn loạn này, còn duy trì được năng lực phân tích đầy logic với hiệu suất cao. Hắn biết tất cả những thứ này là ảo giác, nhưng còn tương tác với những ảo giác này.

Quỷ dị.

Điên cuồng.

Một giây sau, Khánh Trần một tay kéo bè, một tay cầm mái chèo rồi đi vào sâu trong mê cung tối tăm. Hai con thủy quỷ bám vào quai hàm của hắn, quỷ hài tử nhún nhảy theo, phía sau mê cung là bức tường thực vật cao cao, vô số thực vật xen lẫn với nhau nên chẳng thể thấy được phía sau bức tường là cái gì...

Trên đầu là màn đêm thăm thẳm, nhưng có ánh trăng chiếu xuống. Ánh trăng chiếu xuống tạo ra hình bóng, khiến con đường trong mê cung bị bao phủ dưới bóng mờ của những bức tường.

Lúc này quỷ hài tử bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại. Không biết từ khi nào bức tượng thạch sùng thằn lằn đã xoay đầu lại. Nó không nhìn ra ngoài mê cung nữa mà yên lặng nhìn chăm chú vào bóng tối trong mê cung.

Khánh Trần quay đầu nói với quỷ hài tử:

"Đừng để bị lạc, theo sát ta."

Quỷ hài tử tiếp tục nhún nhảy theo sau hắn, cái miệng lặng lẽ mở ra khép lại, phảng phất đang hát một bài đồng dao không tiếng.

Khánh Trần tính chính xác số bước đi từ lúc mình tiến vào mê cung. Sau khi đi được 1000.2 mét, lùi lại đường cũ một mét, nhưng nơi vốn phải là lối vào đã biến thành một bức tường. Thạch sùng thằn lằn phải canh giữ ở cửa cũng chẳng thấy đâu nữa.

"Hình dáng con đường đã thay đổi sao? Đúng, thay đổi rồi."

Khánh Trần nghiêm túc nói.

Sau khi hắn đi qua, quả thật con đường của mê cung đã thay đổi.

Lúc này hắn không chỉ cho rằng trong đám tượng thạch sùng kia có thể có rất nhiều bức tượng là sinh vật còn sống, thậm chí ngay cả cái mê cung này cũng là "thứ còn sống"! Trong lúc đang suy tư, từ xa bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Tiếng kêu này xuyên thấu qua nhiều lớp tường, sau đó chợt im bặt, hẳn là người đó đã chết. Khánh Trần nghe ra được đó là giọng một thuộc hạ của Cẩu Oa. Ai, là ai giết tên thuộc hạ này ở trong mê cung?

Hắn kéo theo cái bè, nhanh chóng chạy trong mê cung. Nhưng rõ ràng là hắn chạy về phía phát ra âm thanh, nhưng trong mê cung khúc khuỷu này thì làm thế nào cũng không thể chạy đến nơi được. Tất cả con đường thông đến đó đều là đường cụt.