Ương Ương đeo tai nghe, mang cặp sách xuất hiện tại cửa ra vào đường sắt. Nàng nhìn về phía Khánh Trần như không có chuyện gì xảy ra, mà Khánh Trần thì quay đầu đi, giả vờ mình không nhìn đối phương.
Hai người ngồi cùng một chiếc tàu. Suốt mười hai năm từ hồi tiểu học, phảng phất họ đã hiểu ngầm với nhau, ngày nào cũng như ngày đó.
Khánh Trần lên xe từ trạm Hạnh Phúc của khu thứ năm vào lúc bảy giờ mười phút. Ương Ương lên tàu từ trạm Ngân Hạnh của khu thứ tư vào bảy giờ năm phút. Sau đó cả hai đồng thời xuống xe đi tới trường học, một trước một sau.
Hai người giống như hai đường thẳng song song, luôn có thể nhìn thấy nhau nhưng vĩnh viễn không giao hội.
Khánh Trần mơ một giấc mơ dài đằng đẵng mà không biết chán, phảng phất từ nay về sau sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Hắn không muốn đối diện với thế giới đã vặn vẹo, hỗn loạn và điên cuồng, cũng không muốn đối diện với thủy quỷ, quỷ hài đột nhiên xuất hiện.
Mãi đến lần thứ ba mươi mốt, Ương Ương đột nhiên dừng lại ở cửa trường học, xoay người nhìn về phía hắn.
Khánh Trần sửng sốt, bởi vì đây là giấc mơ chưa từng xuất hiện. Giống như giấc mơ đang phát triển đến nơi này đột nhiên xuất hiện vũ trụ song song, xuất hiện một hướng khác là Ương Ương tháo tai nghe xuống, nhìn Khánh Trần rồi nói:
“Ngươi cứ như vậy sẽ trầm luân trong giấc mơ tiềm thức, không bao giờ tỉnh lại.”
Khánh Trần nói:
“Ta không quan tâm.”
Ương Ương cười bước đến trước mặt Khánh Trần, giơ tay nhẹ nhàng xoa lên gò má của hắn, sau đó nhón chân hôn lên môi Khánh Trần:
“Ta còn đang chờ ngươi ở bên ngoài. Trở về đi, ta tin là ngươi có thể làm được mà.”
Một giây sau, Khánh Trần đột nhiên mở hai mắt ra trong đường hầm tối tăm!
Hắn quay đầu lại, thình lình nhìn thấy một đứa bé với khuôn mặt trắng bệch đang ngồi ở phía sau, nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt quỷ dị:
“Ca ca, về nhà không?”
Khánh Trần nhẹ nhàng vỗ đầu thằng bé:
“Ngoan đi, bây giờ ca ca không muốn đánh ngươi. Ngươi ngồi trên bè tự chơi một lát được không?”
Quỷ hài tử:
“...”
Khánh Trần quay người lại, yên lặng nhìn bóng tối trước mắt. Quỷ hài tử lại không nói gì nữa!
Đúng lúc này, nhận thức sai lệch điên cuồng kia đã bị áp chế trong chốc lát! Lạ thật, tiếng thét chói tai trước đó đã không còn nữa.
“Không thấy đám Cẩu Oa đâu cả, cũng không nghe được tiếng hít thở của họ.”
Khánh Trần thầm nói.
Nếu tất cả cùng rơi xuống với tốc độ tương đương nhau, khoảng cách giữa mọi người sẽ không quá xa. Hơn nữa hắn ở sau cùng, hẳn là sẽ không có người tự dưng biến mất mới phải.
Vậy nếu Khánh Trần vẫn tin công viên trò chơi này là thiên hạ của chủ nghĩa duy vật biện chứng, thế thì chuyện đám Cẩu Oa bị đầu trâu mặt ngựa kéo đi là chuyện không thể xảy ra, chỉ có một đáp án:
Đối phương tiến vào những lối rẽ khác nhau.
Cái thang trượt này có cái bẻ ghi chuyển đường giống như đường ray vậy, chỉ cần thay đổi một cái là quỹ tích cũng thay đổi.
Nhưng mà những người kia đi đâu được cơ chứ? Lúc này bên trong thang trượt vang lên âm thanh:
"Chúc mừng qua cửa. Theo thời gian trôi qua, tiếng sắt thép va chạm sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào. Sau khi nghe thấy tiếng sắt thép va chạm, mời các du khách không muốn dạo chơi nữa đến khu nhà ma, hoặc khu cáp treo."
Khánh Trần lại mờ mịt. Trong tin tức khen thưởng lại xuất hiện nghịch lý. Nghịch lý thứ nhất là rốt cuộc khu cáp treo nằm ở bên trái hay bên phải khu nhà ma?
Nghịch lý thứ hai là rốt cuộc bức tượng thạch sùng thằn lăn là một bức tượng hay hai bức tượng? Dù sao cũng phải cho chúng bảng cầu phúc.
Nghịch lý thứ ba là sau khi nghe được tiếng sắt thép va chạm, rốt cuộc là phải đến khu nhà ma, hay là đến khu cáp treo, hay là khu mê cung?
Một giây sau, Khánh Trần và bè đồng thời lao ra đường hầm tối tăm của thang trượt, đâm thẳng vào trong rừng Hắc Ám của khu cấm kỵ.
Hắn ngạc nhiên nhìn về bức tượng thạch sùng thằn lằn ở phía trước. Hắn đã đến khu mê cung?
Chẳng trách mọi người từ thang trượt tiến vào những ngã rẽ khác nhau, hóa ra có người tiến vào khu mê cung, chỉ có thể một mình qua cửa. Có lẽ bắt đầu từ đây, việc qua cửa đã từ hình thức tập thể hợp tác chuyển đến hình thức cá nhân trong đội cạnh tranh với nhau!
"Phải chiến đấu một mình sao?"
Khánh Trần lẩm bẩm:
"Không đúng."
Nói rồi, hắn quay đầu lại nhìn quỷ hài tử ở phía sau, cười cười. Hắn lại vỗ hai con thủy quỷ đeo hai bên cổ mình, cười nói:
"Không phải chiến đấu một mình, còn có các ngươi bầu bạn ta. Lúc không ầm ĩ thì các ngươi cũng rất đáng yêu."
Thủy quỷ:
"..."
Quỷ hài tử:
"..."