Khu công viên nước, bảy tên cao thủ Trần Thị lần lượt thức tỉnh, mấy người họ nhìn nhau, sau đó cảm nhận được sau lưng mỗi người đều lạnh đến thấu xương, cùng với tiếng kêu rên của thủy quỷ.
“Đừng quay đầu lại!”
Họ nhớ đến lời cảnh cáo của công viên giải trí, mỗi người đều cố gắng cứng còng cổ, dùng ý chí được mài giũa ra được từ trong chiến trường, cưỡng ép khắc phục nỗi sợ hãi với thứ không biết tên ở sau lưng.
Một cao thủ Trần Thị nói:
“Bây giờ phải làm sao đây? Tiếp tục đi tới hay là?”
Hắn không biết quy tắc của công viên giải trí là có thể thảo luận, chỉ có thể nói bóng nói gió hỏi.
Ý của hắn là đã ít người, không phù hợp với quy tắc, có còn muốn tiếp tục tiến lên nữa hay không?
Cao thủ phụ trách quyết định suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói:
“Cứ tiếp tục tiến lên đi, hoàn thành mệnh lệnh của ông chủ, chúng ta đều còn có người thân ở bên ngoài khu cấm kỵ, phải suy nghĩ cho họ nữa.”
Các cao thủ Trần Thị nhìn nhau, chỉ có thể đứng dậy tiếp tục đi về phía nam, từng người lần lượt đi quét tròng đen, sau đó đi về phía khu con lắc.
Lại thấy xác của Phật Gia ngã vào bình đá ở cửa lối vào, xác khô quắc không còn một giọt máu, trong bình đá còn có vết máu vừa khô cạn.
Có người lợi dụng máu của Phật Gia, đi về cửa ải trước đó.
Họ thấy xác của Phật Gia:
“Ủa, sao cái tên Phật Gia chó chết này lại chết ở chỗ này? Không lẽ hắn tỉnh lại sau đó lén đi vượt cửa ải một mình?”
…
“Chỉ sợ không phải...Có lẽ hắn bị mang qua cửa không.”
“Là ai lợi dụng máu của hắn để trở lại? Sao chúng ta không thấy?”
“Hẳn là người bị bỏ lại tại cửa này trong đội Khánh Trần nhỉ. Hắn ở chỗ này một mình, không nghĩ được cách trở về thì cũng chỉ có một con đường chết.”
“Hợp lý.”
Bảy người bước đến phía trước big pendulum để nghe quy tắc. Người phụ trách chính hít sâu một hơi, nhìn về phía người còn lại:
“Trần Bưu, chúng ta nuôi cả nhà ngươi giúp ngươi. Chúng ta đều bỏ phiếu cho ngươi.”
Trần Bưu sửng sốt:
“Dựa vào cái gì mà bỏ phiếu cho ta! Móa nó, ta không đùa đâu!”
Sáu người còn lại nhìn nhau, không giải thích gì mà đè Trần Bưu xuống chỗ ngồi, buộc đai an toàn trói hắn lại.
Theo sự xoay tròn của big pendulum ở giữa không trung, Trần Bưu lớn tiếng mắng:
“Sáu người các ngươi không được chết lành...Mẹ kiếp!”
Hắn vừa nói xong câu đó, đã thấy sáu người kia bay hết ra ngoài.
Trần Bưu hoàn toàn choáng váng, nguyền rủa lại có tác dụng như thế sao? Mãi đến khi big pendulum chậm rãi hạ xuống, chúc mừng hắn đã qua cửa thì hắn vẫn còn mờ mịt.
Ta là ai, ta ở đâu?
Trong bóng tối, Khánh Trần nhắm mắt lại. Đường hầm tối tăm không ngừng xoay vòng, xoay vòng, xoay vòng. Hắn chỉ thấy bản thân như đang rơi vào một cái vực sâu...Không phải vực sâu thật sự mà là vực sâu tiềm thức Ác Ma Nhĩ Ngữ Giả mà Lý Thần Đàn từng nhắc đến. Chân lý của thôi miên là vươn tay ra với ngươi, để ngươi giao tiềm thức của mình cho hắn.
Sau khi bị khống chế tiềm thức, thậm chí vào lúc không thật sự bị bỏng, nhưng lại nghĩ là mình bị bỏng thì làn da sẽ nảy sinh hiện tượng tự cháy.
Đây chính là kết quả khi ý chí tinh thần can thiệp vào thế giới hiện thực.
Khánh Trần đột nhiên mở to mắt. Hắn ngồi trên bè, nghe thấy tiếng khóc ở phía sau.
Một đứa bé khóc nói:
“Ta muốn về nhà. Ca ca, ngươi có muốn về nhà không?"
“Ca ca, ngươi về nhà với ta đi.”
“Ca ca, về nhà đi!”
Khánh Trần hỏi:
"Nhà ngươi ở đâu?
Đứa bé nở nụ cười:
"Ngươi đi theo ta thì sẽ biết thôi mà?"
Khánh Trần cảm nhận được ý chí của mình đang dần điên cuồng, tinh thần của hắn bị ô nhiễm càng lúc càng sâu!
Không được, nhất định phải nghĩ ra cách.
Trong bóng tối, hắn khắc lên cánh tay mình một hàng chữ nhỏ bằng móng tay, dùng nó làm giới hạn an toàn cuối cùng của mình.
Khánh Trần cho ý thức của mình hoàn toàn chìm vào tiềm thức.
Ý muốn phong bế bản thân để trốn tránh nhận thức sai lệch và chứng vọng tưởng càng lúc càng trở nên điên cuồng.
Hắn lại trở về trong giấc mộng mà ca ca cho hắn. Nơi này là pháo đài cuối cùng trong lòng hắn.
Có người nằm mơ mấy phút nhưng có thể nhìn thấy cảnh tượng của mười mấy năm.
Mười bảy năm mà Khánh Trần trải qua trong mơ, ở trong hiện thực cũng chỉ là mười phút ngắn ngủi.
Trong đường hầm tối tăm dài 113 cây số, hắn lại trải qua việc được sinh ra đời, vào nhà trẻ, lên tiểu học, cấp hai, cấp ba một lần nữa. Ngày qua ngày đến trường, về nhà, ăn cơm, ngủ.
Buổi sáng lúc hắn rời giường, anh trai, chị dâu và cha đã ngồi ở cạnh bàn ăn. Anh trai ăn sáng xong trước hết, cười bảo phải đến công trường làm việc. Chị dâu dịu dàng đáp lại:
“Buổi tối về sớm một chút, đừng ra ngoài uống rượu bừa bãi với công nhân.”
Anh trai cười đồng ý:
“Biết rồi, biết rồi.”
Khánh Trần đeo cặp lên đường sắt của thành phố, từ không trung xuyên qua thành phố, dường như muốn tiến về phần cuối của thế giới.
Đến trạm Ngân Hạnh, hắn âm thầm đếm số, một, hai, ba.