Cho nên hắn bỏ phiếu cho Khánh Trần, muốn Khánh Trần chôn cùng hắn. Kết quả là, đám người Cẩu Oa mỗi người đều có một phiếu, Khánh Trần hai phiếu, Phật Gia không phiếu.
Cho nên Phật Gia bị quăng ra ngoài, Khánh Trần trở thành khách tham quan may mắn nhất, Phật Gia đúng là Bồ Tát sống.
Con lắc hình tròn từ từ rơi xuống, Khánh Trần để mọi người đi sang một bên, quyết định nghe tin tức khen thưởng một mình.
Cây cột nói:
“Lúc thấy ánh sáng, ngươi sẽ sắp đến điểm cuối.”
Ánh sáng? Có ý gì đây?
Khánh Trần nhìn về phía Cẩu Oa ở đằng xa:
“Để lại một người lại, đi đến cửa ải tiếp theo.”
Mọi người khiêng thuyền Kayak đi qua máy xoát vé, đi dọc theo đường núi một lúc lâu, bầu trời cũng dần sập tối.
Họ nhìn về phía rừng cây khu cấm kỵ quanh đường núi, bên trong đen như mực, giống như có gì đó cực kỳ nguy hiểm đang nhìn chằm chằm họ. Mọi người nhích lại gần nhau tiến lên, sợ bị thứ gì đó trong bóng tối bắt đi.
Đường núi uốn lượn về phía trước, không biết đi bao lâu, cuối cùng mới rộng thoáng hơn.
Lúc này, họ đã đi đến nơi cực cao, mà trước mặt là một đường ống bằng đá cực dài, đường kính ba mét, bên trong tối om không thấy gì.
Đường ống đá kia quanh co khúc khuỷu hướng về phía dưới, kéo dài từ đỉnh núi xuống thẳng đến rừng cây khu cấm kỵ dưới chân núi, dưới tán cây che đâu, họ không thấy rõ đầu ra ở đâu.
Cửa ải thứ sáu, khu cầu trượt.
Chẳng trách cửa ải phía trước lại nhắc nhở “thấy ánh sáng là sắp đến điểm cuối”, nhưng mà đây không phải là một câu nói nhảm sao, cầu trượt bị phong kín hoàn toàn, lúc thấy ánh sáng thì không phải sắp đến điểm kết thúc sao.
Khánh Trần hỏi:
“Các người thấy cầu trượt kia có màu gì?”
“Màu đen.”
“Màu đen.”
“Màu đen.”
Dựa theo lời nhắc nhở thiện ý của cẩm nang khách du lịch, màu sắc vốn có của cầu trượt phải là màu đen, nếu thấy cầu trượt màu đen, vậy có nghĩa là tinh thần đã bị ô nhiễm.
Tất cả đều đã bị ô nhiễm tinh thần ở các mức độ khác nhau.
Như vậy, mọi người trải qua cầu trượt dài 113 km, trong hoàn cảnh bị phong kín hoàn toàn, lại bị ám chỉ tâm lý mạnh mẽ và thôi miên, rất có khả năng sẽ phát điên trong lúc trượt cầu trượt.
Nhưng mà Khánh Trần lại đột nhiên ngẩn người, trên vách núi này còn có một cái kính viễn vọng hoạt động bằng tiền xu thường hay được cố định ở khu ngắm cảnh, chẳng qua cái kính viễn vọng này cũng không cần tiền xu, chỗ đút tiền của nó lại có kích thước vừa đủ để bỏ một thẻ bài cầu phúc vào.
Cẩu Oa nhìn về phía một chuỗi thẻ bài cầu phúc bên hông Khánh Trần, cười ha hả.
Lần này thì có thể xem rõ ràng rồi.
Lại thấy Khánh Trần bỏ một thẻ bài cầu phúc vào, sau đó cúi đầu quan sát kính viễn vọng.
Khoan đã, không ngờ kính viễn vọng này còn có thể tùy ý điều chỉnh góc độ, nhìn được bao quát toàn bộ công viên giải trí.
Nhưng mà không đợi hắn nhìn kỹ, kính viễn vọng đã tối ôm, đã bị đóng lại.
Một thẻ bài cầu phúc vậy mà chỉ xem được có năm giây! Khánh Trần lại bỏ một thẻ bài cầu phúc khác vào.
Sau đó lẩm bẩm nói:
“Khu ngựa gỗ, khu phiêu lưu, khu xe điện đụng, khu công viên nước, khu con lắc, khu cầu trượt, khu mê cung, khu cầu độc mộc, khu bánh xe quay, khu nhảy cầu. Ngoại trừ khu mê cung bị sương mù dày đặc ngăn cản, Khánh Trần nhanh chóng xem xong toàn bộ các khu vực trong công viên giải trí.
Nếu là người thường chỉ sợ phải bỏ hơn hai mươi thẻ bài cầu phúc mới có thể thấy rõ ràng nơi này, nhưng Khánh Trần lại không cần, hắn cẩn thận nghiền ngẫm ký ức là được rồi...
Sau khi Khánh Trần xem xong, suy nghĩ cẩn thận. Hắn loáng thoáng cảm thấy kính viễn vọng này cung cấp một tin tức cực kỳ quan trọng, nhưng bởi vì tin tức mảnh ghép vẫn còn chưa đủ hoàn chỉnh, cho nên tin tức mà nó cung cấp vẫn chưa tạo ra được kết quả mang tính quyết định.
“Đi thôi, ngồi thuyền Kayak đi vào cầu trượt.”
Tuy rằng tất cả mọi người đều thấy cầu trượt màu đen, nhưng sống hay chết thì cũng đều phải đi thử một lần.
Khánh Trần nói:
“Các ngươi đi vào trước, ta đi cuối cùng.”
Cẩu Oa:
“Lần này cũng muốn kéo thuyền Kayak vào theo sao...”
Khánh Trần nói:
“Lỡ như có tác dụng thì sao? Đây là một trong ba công cụ duy nhất mà chúng ta có được, không thể tùy ý quăng đi, phải chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với tất cả nguy cơ. Thuyền Kayak, mái chèo thuyền, thẻ bài cầu phúc, không được bỏ lại cái gì.”
Đám Cẩu Oa chui vào cầu trượt màu đen kia.
Mới vừa đi vào, họ giống như đã trải qua nỗi sợ hãi cực lớn nào đó.
Tất cả đều hét ầm lên:
“Có ai trong số các ngươi đang khóc sao? Hay là ta nghe lầm.”
Khánh Trần biết cần phải có ý chí cực kỳ kiên định mới có thể chịu đựng đến điểm cuối của cầu trượt.
Hắn hít thở sâu, ngồi trên thuyền Kayak nhanh chóng trượt xuống, thế giới rơi vào trong bóng tối vô tận, Khánh Trần nhắm mắt lại.