“Đi thôi.”
Cao thủ Trần Thị vỗ mông:
“Cũng không biết Cẩu Thặng đã chết chưa nữa, đi vào xem sao.”
Mọi người quét tròng đen đi vào trong, ai nấy đều kinh ngạc cảm thán trước sự rộng rãi của bãi đua xe, khi còn nhỏ họ chưa bao giờ chơi xe điện đụng nào có khu sân trâu bò như thế này.
Lúc này, Phật Gia nhìn thấy Cẩu Thặng:
“Khánh Trần đâu?”
“Đánh chúng ta một trận xong đi rồi.”
Phật Gia:
“...”
Cao thủ Trần Thị:
“...”
Đây không phải là xe điện đụng sao, sao còn có thể đánh nhau nữa? Mấy người Phật Gia cũng ngồi xuống xe điện đụng, nghe quy tắc tính điểm của trò chơi.
Sau khi khóa dây an toàn được khóa chặt lại, Phật Gia nhìn thấy Cẩu Thặng lấy từ trong xe ra một cái mái chèo.
Phật Gia:
“...”
Thì ra là đánh kiểu này.
Má ơi, thì ra mấy cái mái chèo thuyền này có thể dùng được à! Không phải nói không được sử dụng công cụ sao?!
Đây đều là lần đầu tiên mọi người đi vào nơi này, hoàn toàn không có thời gian đi lách luật.
Nhưng mà lúc này, một cao thủ Trần Thị như cười như không nhìn Cẩu Thặng:
“Ngươi vẫn còn muốn đi ra ngoài đúng không? Đi ra ngoài rồi không muốn sống nữa sao?”
Cẩu Thặng sửng sốt một lúc, yên lặng đưa mái chèo ra ngoài...Nhưng hắn lại nhanh chóng thu về.
Phải biết rằng, một khi vượt cửa ải thất bại thì sẽ bị khóa ở trên xe chờ đợi đến đợt khách tham quan tiếp theo, nhưng mà chừng nào mới có một đợt khác tham quan tiếp theo đi vào chứ? Chỉ sợ phải đợi một hai năm, thậm chí là vài chục năm mới có người đi đến nơi này!
Cho nên người thua đến cả chuyện rót máu đầy bình đá cũng không làm được, chỉ có thể bị nhốt ở nơi này cho đến chết.
Cẩu Thặng gằn giọng nói:
“Cửa ải này không phải ngươi chết chính là ta sống, các anh em, đấm họ cho ta!”
Bên phía Phật Gia còn chưa kịp nhìn thấy Khánh Trần đã phải tự đánh nhau với người của mình trước một đợt. Cẩu Thặng quơ mái chèo, đuổi theo phía sau mông Phật Gia.
Bắt đầu từ khi Khánh Trần đến, phong cách của công viên giải trí bắt đầu thay đổi...
Nhưng mà Cẩu Thặng thật sự là quá yếu, hắn cũng chỉ có thể giơ mái chèo đuổi theo Phật Gia được một lúc, đã có một cao thủ Trần Thị cố nhịn đau cướp lấy mái chèo.
Tình thế lập tức thay đổi...
Đến cuối cùng, cái đầu vốn bóng lưỡng của Phật Gia xuất hiện vài cục y, đi xuống xe, còn Cẩu Thặng là kẻ thất bại thì vẫn bị khóa lại trên xe.
Phật Gia lấy mái chèo đập túi bụi vào Cẩu Thặng, mãi đến khi đánh Cẩu Thặng chết ở trên xe mới thôi cơn giận:
“Mẹ nó, tưởng bản thân ghê gớm lắm à? Cái thứ gì!”
Vài tên cao thủ Trần Thị cũng vặn gãy cổ tất cả đám cấp dưới của Cẩu Thặng còn đang ngồi trong xe, phong cách làm việc của họ là nhổ cỏ tận gốc để tránh hậu quả về sau.
Nhưng mà không ngờ, Cẩu Thặng chính là món quà Khánh Trần dành tặng cho họ.
Không cần đích thân ra tay, quy tắc cũng có thể giết chết người. đám Phật Gia nghe được phần thưởng vượt quả, phần thường vượt ải của họ hơi khác biết, ngoại trừ những lời đám Khánh Trần nghe được, lại có thể một câu:
“Nhớ kỹ, thủy quỷ chỉ xuất hiện trong khu phiêu lưu, nếu nó đi theo ngươi lên bờ, phiền ngươi lập tức đi đến khu vực tàu lượn siêu tốc.
Khu tàu lượn siêu tốc không tồn tại lại được nhắc đến một lần nữa. Mâu thuẫn.
Phật Gia hùng hổ nói:
“Quy tắc này là do ai thiết lập vậy, điên rồi sao, cứ nhất quyết phải làm cho người khác điên mới chịu.”
“Đi thôi, cửa ải tiếp theo rất có khả năng là con lắc, có lẽ là hình thức vượt ải từng tổ, phải suy nghĩ xem phải đối phó như thế nào.”
Cao thủ Trần Thị lạnh lùng nói:
“Chúng ta không có đầu óc như Khánh Trần, chỉ có thể tự nghĩ cách.”
Khu ngựa gỗ xoay tròn có nhắc nhở.
Khu phiêu lưu có độ chấn động thấp.
Khu xe điện đụng chỉ cần có được điểm tích lũy là được.
Ba cửa ải đầu giống như món khai vị, làm ngươi có được một ít tin tức trước khi thật sự bước vào công viên giải trí.
Nhưng mà tiếp theo, chỉ sợ mới thật sự là bắt đầu.
Mọi người quét tròng đèn ở máy xoát vé, đi vào bên trong...
Nhưng điều kỳ lạ là, họ đi một lúc lâu, họ cũng không nhìn thấy con lắc trong tưởng tượng, mà lại nghe được tiếng nước.
Không, nói chính xác hơn là tiếng thủy triều.
Lại tiếp tục đi vào trong, lại nhìn thấy một công viên nước cực lớn, ống trượt nước, tháp rơi tự do, cầu vồng nước, loa trượt nước.
Mọi người đi vào bên trong, yên lặng nhìn thấy cảnh này: Phải làm sao mới vượt qua cửa ải này đây?
Một cao thủ Trần Thị nhạy bén nói:
“Khoan đã, trong số các ngươi có ai đã từng chơi công viên nước?”
“Chưa từng chơi, trong Liên Bang chỉ có thành phố số mười và số mười tám mới có công viên nước, phải là thành phố cực kỳ đông đúc mới xây dựng loại đồ vật này.
Phật Gia đột nhiên nói:
“Ta đi rồi, lúc trẻ đi tán gái hay đi, có thể nhìn thấy mặt mộc của người đó, còn có thể nhìn dáng người. Đi tán gái nhất định phải đến công viên nước, phải đến chỗ kia mới có thể quan sát rõ ràng.”