Vốn là Khánh Trần cũng sẽ không đến mức sẽ rơi vào tình huống này, nhưng hắn phân tích quá xâu, nhưng người khác chỉ đọc lướt qua tin tức này rồi đi, hắn lại đi phân tích từng cái, nhớ kỹ từng câu. Điều này dẫn đến hắn ngược lại bị ám chỉ tâm lý nhiều nhất.
Tạm thời đã biết được một số quy tắc thật sự của công viên giải trí này.
Thứ nhất, dùng máu đổ đầy vào mỗi cái bình đá trước cửa là có thể rời đi.
Thứ hai là sau khi giết người nhận tri của bản thân sẽ bị ảnh hưởng, giết thêm một người thì mức độ ô nhiễm sẽ càng tăng cao.
Thứ ba, quy tắc qua cửa ải của các trạm kiểm soát, chẳng hạn như trò chơi ngựa gỗ thì sau khi trời tối phải cách xa nhau ba mét, lại ví dụ như khu phiêu lưu thì cần có hai mươi ba người đi đến đích.
Thứ tư là mỗi khi bước vào một trạm kiểm soát tiếp theo, số người nhất định phải ít đi một người, hơn nữa chỉ được thiếu đi một người (cái này còn cần xác minh).
Thứ năm là không thể dùng bất cứ công cụ nào.
Sổ tay du khách cũng chỉ là sổ tay du khách, không phải là quy tắc. Chẳng hạn như sau khi mặt trời lặn, trước khi mặt trời mọc không được tiến vào khu mê cung, đó không phải là quy tắc, đó là một lời cảnh cáo!
Khánh Trần nhìn về phía Cẩu Oa:
“Ống chích trong tay Phật Gia chính là vật cấm kỵ, hơn nữa còn có thể giải quyết trạng thái tinh thần bị ô nhiễm, đúng không?”
“Đúng.”
Nguyên nhân. Một khi vượt ải bằng phương pháp sai lần, người vượt ải cũng sẽ dần dần bị lạc mất thần trí bên trong công viên giải trí.
Cẩu Oa dùng vẻ mặt phức tạp nhìn gia chủ Khánh Thị ở trước mặt này.
Lúc chưa trải qua việc đời, hắn cảm thấy những người đó có được địa vị cao cả trên đời này cũng chỉ là vì họ may mắn hơn chính hắn một chút, nếu để hắn có được một xuất thân tốt như thế, vận may tốt như thế, chính hắn cũng có thể được như vậy.
Nhưng đợi đến khi hắn đứng đối diện với Khánh Trần mới có thể cảm giác được vô lực.
Hiện tại chắc là có một con quỷ đang bò trên người đối phương, nhưng hắn lại phân tích mọi việc mà hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, trạng thái thả lỏng, bình tĩnh tự nhiên.
“Ta vốn còn tưởng ra sau khi vượt cửa ải thành công thì có thể loại bỏ trạng thái này, nhưng hiện tại xem ra là không được, còn phải lấy được ống chích trong tay Phật Gia mới được.”
Khánh Trần nói:
“Đi theo, chúng ta đi đến cửa ải tiếp theo.
…
Nói xong, hắn kéo thuyền Kayak đi đến chỗ soát vé.
“Hả? Không phải muốn đi tìm Phật Gia sao?”
Cẩu Oa hỏi.
Khánh Trần vờ như không có việc gì nói:
“Sớm muốn gì họ cũng chết.”
“Cho nên đây là cấp dưới của ngươi, Vương Đầu JL đang ở trong công viên giải trí, đến lúc đó ta lấy từ trên thi thể của họ sẽ càng tiện hơn.”
Nhưng dù sao trong công viên giải trí cũng không thể sử dụng ống chích.
Lúc này, Khánh Trần suy nghĩ nói:
“Chúng ta phải để một người ở lại đúng không? Cẩu Oa ngươi chọn một người ở lại, sau đó bảo hắn đưa mái chèo cho Cẩu Thặng, để hắn đi đánh Phật Gia.”
Cẩu Oa:
“...”
Người này đúng là tàn nhẫn thật, ngài đã không còn ở cửa ải này, vậy mà vẫn còn phải chừa lại một vài thứ làm Phật Gia chán ghét.
Quá là thiếu đạo đức.
Đợi đến khi đưa mái chèo cho Cẩu Thặng rồi, Khánh Trần lại đi về bãi đua xe, nói nhỏ với Cẩu Thặng vài câu:
“Nếu không thắng được thì ở trên xe cả đời luôn đi.”
Nói xong, hắn lập tức bước qua cửa soát vé, đi vào cửa ải tiếp theo.
Cẩu Oa đi theo bên cạnh hắn, tò mò hỏi:
“Ngài nói với Cẩu Thặng cái gì đó? Muốn làm cái gì?”
Khánh Trần cười sờ đầu thủy quỷ ở trên vai:
“Cứ để viên đạn bay một lúc.”
Cẩu Oa sởn tóc gáy, tuy rằng hắn không nhìn thấy thủy quỷ, nhưng hắn biết trên vai Khánh Trần có thứ gì, loại người có thể coi thủy quỷ thành thú cưng như thế này chẳng trách có thể dạy dỗ ra đám người tàn nhẫn như Hội Phụ Huynh.
Ngay sau đó, Khánh Trần nhìn về phía Cẩu Thặng đang ngồi trong xe điện đụng:
“Đưa cho ta.”
Cẩu Thặng sởn tóc gáy:
“Đưa cái gì? Ngươi muốn cái gì?”
“Đưa thẻ bài cầu phúc cho ta hết.”
Cẩu Oa:
“!!!”
Cướp thẻ bài cầu phúc!
Khánh Trần biết cái thứ này chắc chắn có tác dụng, chẳng qua tạm thời không biết dùng ở chỗ nào mà thôi.
Hiện tại hắn đang nắm giữ quyền quyết định sống chết của đám Cẩu Thặng, hắn không hề giết người, chỉ cướp một ít thẻ bài cầu phúc thì có làm sao đâu đúng không?
Mười phút sau, Cẩu Oa đi theo phía sau Khánh Trần, nhìn eo của Khánh Trần. Mỗi khi hắn đi một bước, đống thẻ bài cầu phúc treo trên tơ hồng lập tức lắc lư, da đầu tê rần.
Phật Gia là đợt đầu tiên, Cẩu Thặng là đợt thứ hai, phía sau có đám binh tôm tướng cua làm đợt thứ ba.
Nhưng nhóm thứ ba đã mất đi cơ hội đi vào khu xe điện đụng.
Trước tấm bia đá của khu phiêu lưu, Phật Gia nhìn các cao thủ của Trần Thị, vô cùng khách sáo nói:
“Chúng ta cũng nên đi rồi.”