Cao thủ Trần Thị nhìn về phía hắn:
“Ngươi đi rồi, vậy chỗ này có gì khác với nơi ngươi từng đi không.”
Phật Gia híp mắt:
“Hình như không có gì khác biệt cả...Mặt ngoài đều giống nhau.”
Cao thủ Trần Thị hình như suy tư gì đó:
“Giống sao? Các công trình trong công viên giải trí chắc chắn đều khác biệt với bên ngoài, đầu tiên phải tìm ra điểm khác biệt, mới có thể đoán được đại khái nội dung trò chơi là gì.”
Nhưng mà lúc này, Phật Gia đột nhiên nói:
“Khoan đã, hình như nơi này không có hồ lướt sóng nhân tạo.”
Cao thủ Trần Thị hơi sửng sốt.
Ngay sau đó, tiếng thủy triều như có như không lúc trước không ngờ lại càng lúc càng lớn, mọi người nhìn sang, lại thấy một cơn sóng biển cao mười mấy mét xông đến, thậm chí bao phủ toàn bội công viên nước!
Công viên nước kia chỉ là để trưng, nội dung trò chơi thật sự chính là khu sóng nhân tạo ở phía Bắc.
Đúng là công viên giải trí này không có hồ lướt sóng nhân tạo, bởi vì toàn bộ nó đều là hồ lướt sóng nhân tạo!
Không đợi mấy người Phật Gia lấy lại tinh thần, lại thấy đám Khánh Trần đang ngồi trên thuyền Kayak xuôi dòng mà xuống, theo gió vượt sóng! Phật Gia:
“CMN, cái thuyền Kayak này của họ...ọc ọc ọc ọc!”
Phật Gia còn chưa nói xong, đầu đã bị sóng to ập đến, bao phủ ở bên trong thủy triều!
…
Công viên giải trí vốn là một nơi tìm kiếm niềm vui.
Ít nhất vào giây phút thuyền Kayak của Khánh Trần lướt qua mặt Phật Gia, hắn cảm thấy rất vui vẻ. Đến nỗi Phật Gia có vui hay không, hắn cũng không biết.
Nói thật tuy rằng cơn sóng này trông rất bao la hùng vĩ, nhưng nó cũng sẽ không tác động đến cây cối, dây điện hay vật sắc bén như những cơn lũ bất ngờ, cho nên cho dù có bị cuốn vào bên trong, nếu như không bị đụng trúng thứ gì thì cũng vẫn có cơ hội tiếp tục sống sót.
Nhưng Phật Gia xui xẻo ở chỗ, gặp được Khánh Trần.
Lúc này, Khánh Trần ngồi trên thuyền Kayak, dẫn theo đám Cẩu Oa xuôi dòng mà xuống, Phật Gia đã không biết cuốn trôi đi nơi nào.
Bên trong cơn sóng mạnh mẽ còn xen lẫn thuyền Kayak, hết cơn sóng này đến cơn sóng khác, nếu không có thuyền Kayak, chỉ sợ họ cũng đã trôi dạt chìm nổi trong cơn sóng khủng bố này, mãi đến khi nước dịu đi, Khánh Trần ngồi ở trên thuyền Kayak thậm chí còn có có hơi sức suy nghĩ đến việc gửi quan tài trong công viên giải trí. Giống như trong lúc ôn tập thi đại học, sẽ có rất nhiều học sinh giỏi thậm chí còn sẽ đi nghiên cứu xem năm nay ai là người ra đề.
Làm như vậy chỉ là vì muốn dựa trên những loại đề hình mà người đó từng đưa ra vào năm ngoái, cách thức đặt câu hỏi để đoán xem năm nay người đó sẽ ra loại đề nào, gài cái bẫy tri thức nào, công viên giải trí này cũng như thế, người xây dựng công viên giải trí này là đám người Nhậm Tiểu Lật, Khánh Kỳ, Lý Thần Đan, Nhan Lục Nguyên, nhưng chắc chắn trong số họ sẽ có một người là lãnh đạo. Khánh Trần cho rằng người phụ trách chính là tổ tiên Khánh Hi của Khánh Thị, người phụ trách phụ chính là ác ma thì thầm Lý Thần Đàn.
Đầu tiên là phong cách sắp đặt cửa ải của Khánh Kỳ, hắn thích để lại phục bít ở các chi tiết nhỏ, nếu như không để ý đến chi tiết thì cả đời ngươi cũng không thể nào qua cửa ải được. Nhưng nếu chú ý đến, phân tích ra đến thì sẽ thuận buồm xuôi gió.
Bắt đầu từ trạm thứ hai khu phiêu lưu, thật ra mấy cửa ải tiếp theo đều có liên quan đến nó. Hai cửa ải xe điện đụng và công viên nước thật ra cũng không khó.
Điểm quan trọng nhất chính là ngươi có thể nghĩ đến việc lợi dụng thuyền Kayak, mái chèo hay không. Điều này quyết định đến trình độ khó dễ của một số cửa ải tiếp theo. Sau đó là ác ma thì thầm Lý Thần Đàn giỏi về việc thôi miên.
Từ lúc họ còn chưa đặt chân vào khu ngựa gỗ xoay tròn thì ám chỉ tâm lý và thôi miên cũng đã bắt đầu.
Đôi phương nắm chặt cõi lòng của mọi người, dẫn dắt họ bước từng bước một rơi vào vòng vây sợ hãi, sau đó trong lúc vượt cửa ải lại chọn cách bạo lực và máu me nhất. Nhận tri sai lầm này sẽ dẫn đến trừng phạt, chắc chắn cũng là do Lý Thần Đàn bày ra. Đi theo mạch suy nghĩ của Khánh Kỳ là có thể vượt qua cửa ải.
Đi theo tiết tấu của Lý Thần Đàn, sẽ hoàn toàn bị mê hoặc ở lại trong công viên giải trí.
Cho nên phải rõ ràng điểm này, Khánh Trần cũng hiểu đại khái bản thân nên làm gì. Vứt bỏ nỗi sợ hãi vô dụng kia, dùng logic làm chìa khóa, mở ra cánh cửa của mỗi một cửa ải, sóng lớn cũng dần tĩnh lặng.
Đợi họ xông đến nơi cuối cùng của công viên nước, gặp được một bãi sông đầy đá.
Sóng to ngập trời vừa đến đây, xoay chuyển đã bị khe hở giữa các cục đá “hấp thu” hết, thuyền Kayak cũng bị mắc cạn trên bãi đá.
Cẩu Oa cảm khái nói:
“Ta làm cách nào cũng không ngờ được bản thân lại có thể đi đến cửa ải thứ tư, cũng không ngờ thuyền Kayak và mái chèo ở cửa ải thứ hai lại phát huy tác dụng lớn đến thế này.”