“Nói chính xác hơn là con quỷ kia còn đang bò trên lưng ta.”
Khánh Trần lại sửa lời nói.
Cẩu Oa có hơi khó hiểu:
“Có cái gì khác nhau à?”
“Vì nó đã ra khỏi mặt nước, không tính là thủy quỷ nữa.”
Khánh Trần trả lời.
Cẩu Oa nhịn một lúc lâu:
“Nghiêm túc lên.”
Người bình thường nếu có con quỷ bò ở sau lưng, có thể run lẩy bẩy nói được thành lời cũng coi như rất tốt rồi, vị đại lão trước mặt vậy mà lại còn đang tự hỏi định nghĩa của con quỷ. Đây mà là cách tư duy của một người bình thường sao?
Khánh Trần cười cười:
“Ở công viên giải trí này thì phải nghiêm túc một chút. Khi ta phát hiện thủy quỷ trong sông ùn ùn không hết thì lập tức suy nghĩ một vấn đề, chúng nó thật sự tồn tại sao?”
Cẩu Oa nghĩ nghĩ nói ra lời thật lòng:
“Thật ra ta cũng muốn nói cho ngài biết chuyện này, nhưng ta lo lắng ngài không tin ta, mà...phần lớn người cũng không tin lời ta nói, họ chỉ tin những gì họ nhìn thấy.”
Khánh Trần tiếp tục nói:
“Cho nên ta dùng Davos Assessment of Cognitive Biases Scale tự thí nghiệm cho bản thân. “Có phải mọi người luôn theo dõi ta hay không.”
“Ta bỏ đi những tin tức gây nhiễu quan điểm của ta.”
“Sau khi trời tối ta không đi ra ngoài.”
“Ta đề cao cảnh giác với chuyện nguy hiểm.”
Davos Assessment of Cognitive Biases Scale có tổng cộng bốn mươi hai câu hỏi để tự cho điểm đánh giá, là một cách phân chia cấp bậc bệnh tật đối với một phần bệnh nhân mắc bệnh tâm thần phân liệt hoặc mắc chứng vọng tưởng.
Mức độ ổn định tinh thần của Khánh Trần chưa bao giờ thay đổi, vẫn ở trị số kia.
Nhưng mà hắn tự đánh giá bản thân ở khu phiêu lưu. Điểm đã thay đổi.
Điểm số thay đổi rất nhỏ, chỉ chênh lệch hai điểm, người bình thường sẽ không để ý đến chút chênh lệch này.
Nhưng đối với Khánh Trần mà nói, thay đổi là thay đổi.
Hắn đã bị hoàn cảnh ảnh hưởng, hơn nữa bắt đầu có một chút lệ khí.
Cẩu Oa nghe Khánh Trần làm bài kiểm tra đánh giá thiên kiến nhận thức thì lập tức cạn lời. người bình thường làm gì có ai rảnh rỗi đi ra ngoài còn tiện tay tự làm một bảng đánh giá thiên kiến nhận thức cho bản thân chứ...
Khánh Trần nhìn về phía Cẩu Oa:
“Ngươi không nhìn thấy nó đúng không? Chỉ cần trả lời đúng hoặc sai.”
“Đúng vậy, ta nhìn thấy người quơ quào trong không khí.”
Khánh Trần gật đầu. Thật ra khi hắn ở khu phiêu lưu là đã phát hiện ra, có người đột nhiên cứng còng, cơ bắp trên người căng chặt, đến cả động tác chèo thuyền cũng cực kỳ cứng đờ.
Ngay giây phút đó hắn đã biết, đối phương cũng gặp phải tình huống giống như hắn.
Nhưng hắn chỉ có thể nhìn thấy bản thân, không nhìn thấy người khác. Cho nên thủy quỷ có tồn tại thật không?
Khánh Trần chỉ vào ba tên đàn em của Cẩu Oa hỏi:
“Tinh thần của ba người họ cũng xuất hiện vấn đề đúng không?”
Mặt Cẩu Oa lộ ra vẻ kinh dị.
“Đúng vậy.”
Khi ba người này tham gia trò chơi cưỡi ngựa gỗ đã trực tiếp giết chết ba khách tham quan.
Khánh Trần:
“Tuy rằng ta không có ra tay, nhưng vì ta khoanh tay đứng nhìn cho nên trạng thái tinh thần của ta cũng sẽ xảy ra vấn đề, đúng không?”
“Đúng.”
“Những người đứng xem khác cũng sẽ có vấn đề về tinh thần, đúng không?”
“Đúng.”
“Họ thấy cây đại thụ có mặt người, đó không phải là cây đại thụ có vấn đề, mà là họ có vấn đề, đúng không?”
“Đúng?”
Câu hỏi của Khánh Trần càng lúc càng không kiêng dè, dần dần thử thảo luận bản chất quy tắc của công viên giải trí.
Đơn giản là vì trong sổ tay khách du lịch cũng không có ghi chữ cấm không được thảo luận về quy tắc của công viên giải trí!
Không phải quy tắc về khu cấm kỵ, mà là quy tắc của công viên giải trí!
Cho nên hiện tại Khánh Trần đã hiểu ra, mấy tên điên trong trấn nhỏ là từ đâu mà ra.
Họ hoặc là người tham dự giết người, hoặc là người đứng xem cảnh giết người.
Trong công viên giải trí này, giết người, hoặc là thấy đồng đội chết mà không cứu thì đều sẽ chịu trừng phạt vô hình...
Cho nên thủy quỷ không có thật, nó là ảo giác.
Ở vòng đầu tiên, sau khi trò chơi cưỡi ngựa chém giết kết thúc, cây cột từng nhắc nhở:
“Khu phiêu lưu, mỗi người sẽ chèo một con thuyền Kayak, nhưng nếu đột nhiên có người xuất hiện sau lưng ngươi, hãy nhanh chóng cập thuyền Kayak vào bờ, nhanh chóng theo đường cũ rời khỏi công viên giải trí, trong cả quá trình không được quay đầu lại nhìn.”
Đây không phải quy tắc.
Đây là lời nhắc nhở đầy thiện ý.
Vì họ không dùng cách qua cửa ải chính xác, cho nên cây cột nhắc nhở họ: Tinh thần của các người đã bị ô nhiễm, không thích hợp tiếp tục chơi trò chơi.
Mà sau khi họ dùng cách chính xác để qua ải, nhắc nhở qua cửa ải của cây cột lập tức biến thành “Cứ yên tâm sử dụng thuyền Kayak”, vì không cần nhắc nhở, tinh thần của họ sẽ không bị ô nhiễm.
Nhưng công viên giải trí này quỷ dị ở chỗ, lời nhắc nhở thiện ý của nó lại giống như một loại nghệ thuật ám chỉ tâm lý, ngược lại làm ngươi càng lún càng sâu.
---
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:
👹TIÊN ĐẠO QUỶ DỊ (BẢN DỊCH): Hài hước, xuyên giữa hiện đại và tiên hiệp, kinh dị....👹