Thật ra lời chúc mừng sau mỗi lần vượt ải thành công đều cất giấu rất nhiều thông tin, nhưng có thể lợi dụng nó hay không lại là vấn đề của mình.
Trong công viên giải trí này, mọi thông tin đều phải được sử dụng triệt để, bởi vì người lập nên sân chơi này sẽ không làm điều thừa.
Khánh Trần trầm ngâm, điều khó khăn nhất của cửa ải chèo thuyền đã bị hắn dùng bug giải quyết rồi.
Theo lẽ thường, một đội ngũ thiếu một chiếc thuyền thì chỉ có 22 người đến được đây.
Vì vậy, vấn đề khó khăn nhất là làm sao để vượt qua quãng đường dài hơn 200 km và đến đích không thiếu một người nào trong tình huống chỉ có 22 chiếc thuyền kayak.
Cảm ơn Phật gia, cảm ơn món quà từ thiên nhiên.
Người có biệt hiệu Phật gia này quả thực là người tốt làm việc thiện cho Kỵ Sĩ, đúng là tâm địa Bồ Tát.
Ánh sáng xanh của cổng soát vé sáng lên, Khánh Trần khiêng thuyền lại gần quét mống mắt rồi chậm rãi đi vào trong, hắn quay đầu lại nói với Cẩu Oa:
“Tự mình chọn một người xui xẻo ở lại đây, có cơ hội về đón hay không thì ta cũng không biết được.”
Cẩu Oa cắn môi, quay sang nói với một tên thuộc hạ:
“Ngươi ở lại, trốn kỹ đừng để đám người đi sau phát hiện ra, ngươi yên tâm, ta sẽ trở lại đón ngươi.”
Nói xong hắn dằn lòng đi đến khu vực vô định tiếp theo.
…
2 giờ chiều, Phật gia đến đích, may sao có cao thủ Trần thị đi cùng, bằng không tất cả họ thất bại giữa đường rồi.
Mọi người kéo lê thân thể mệt mỏi lên bờ, đứng trên tảng đá vuông lấy được tư cách vượt ải.
Phật gia đè thấp giọng nói với cao thủ của Trần thị:
“Chúng ta đợi một lát, để nhóm Cẩu Thặng đi trước dò đường.”
Cao thủ Trần thị im lặng giây lát:
“Được.”
Tuy phải hoàn thành nhiệm vụ ông chủ giao cho, nhưng đối mặt với ông chủ Bạch Trú, bảo hắn làm sao không áp lực cho được?
100 người như hắn cũng không đủ cho người ta đánh.
Ông chủ dặn là phải bám sát Khánh Trần, tạo áp lực, chặn Khánh Trần lại trong công viên giải trí, nhưng mà ông chủ không bảo hắn đi chịu chết.
Lỡ như Khánh Trần tiến vào khu vực tiếp theo nhưng không vượt ải, mà lại mai phục trên con đường nào đó cho hắn một phát, thế thì ai mà chịu được.
Sau khi hong khô quần áo, mọi người trốn vào rừng cây bên bờ sông.
…
2 giờ 30 phút chiều, nhóm của Cẩu Thặng hùng hổ leo lên bờ:
“Phật gia đúng là thứ đồ thất đức, vậy mà lại cướp thuyền của chúng ta, không biết nội dung cửa tiếp theo là gì...Chắc nhóm của Phật gia đã vào dò đường rồi nhỉ? Chúng ta cũng mau chóng đi vào thôi, chưa biết chừng còn có thể tìm được Phật gia hỏi thăm kinh nghiệm.”
Đoàn người đi qua cổng soát vé, nhanh chân đi bộ mười mấy cây số thì bỗng thấy được một trường đua khổng lồ ở phía trước.
Trường đua quanh co ngoằn ngoèo, cao thấp chằng chịt, hệt như đường phố Trùng Khánh, trường đua cực lớn này hệt như một mê cung!
Mà trong trường đua...Tất cả phương diện đều là xe điện đụng thường thấy trong công viên!
Cẩu Thặng vào trong, vừa đi vài bước thì nhìn thấy nhóm Cẩu Oa và Khánh Trần đang ngồi trên hơn 20 chiếc xe điện đụng.
Khánh Trần nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ đi nghĩ lại từng chi tiết sau khi tiến vào công viên giải trí, ý đồ liên kết chúng lại với nhau.
Đáng tiếc là thông tin quá ít, bây giờ mới đến cửa ải thứ ba.
Khi nghe thấy tiếng bước chân, Khánh Trần từ từ quay đầu lại nhìn về phía Cẩu Thặng.
Cẩu Thặng có cảm giác bị Khánh Trần nhìn một cái thôi mà trái tim suýt chút nữa ngừng đập...Quá áp lực.
Tại sao người này lại ở đây chờ mình?
“Phật...Phật gia đâu?”
Giọng Cẩu Thặng run rẩy.
Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời:
“Nếu ta đoán không sai thì chỉ có hai khả năng có thể xảy ra, một là đội ngũ của họ chết hết trong lúc chèo thuyền rồi, hai là họ trốn trong khu rừng bên trái tấm bia đá, để các ngươi đi trước dò đường.”
“Đừng giết ta…”
Cẩu Thặng nói.
Khánh Trần cười:
“Ta đến chơi trò chơi, đến để vượt ải, ta không rảnh giết một kẻ tầm thường như ngươi. Nhanh lên, lên xe điện đụng đi, trò chơi sắp bắt đầu rồi.”
Trong trường đua, giọng nữ trẻ trung kia lại vang lên:
“Xin người chơi hãy vào chỗ, cửa ải này là cửa hỗn chiến, hai đội quyết định thắng thua bằng cách tính tổng điểm của mỗi đội. Đụng vào xe ở bên trái hoặc bên phải được 10 điểm, đụng xe phía sau được 20 điểm. Đội thắng sẽ nhận được phần thưởng là thông tin, còn đội thua có thể tiếp tục tham gia trò chơi, nhưng không được thưởng. Trong lúc thi đấu, không được phép ra khỏi xe, người chơi vi phạm sẽ bị đào thải ngay lập tức.”
Cẩu Thặng nghe thấy đội thua không bị đào thải thì thở phào một hơi, hắn nhìn Khánh Trần:
“Ngươi không giết ta thật à?”
“Kỵ Sĩ giữ chữ tín, không giết.”
Khánh Trần nói với giọng điệu hờ hững.
Cẩu Thặng sờ cằm, nếu không được rời khỏi xe thì tất cả mọi người đều dùng xe điện đụng cùng một kiểu, dù là gia chủ Khánh thị cũng không ăn trên được gì.
Hắn dẫn các anh em ngồi vào xe:
“Đi, biết đâu chúng ta còn có thể giành chiến thắng.”
Ngay khi tất cả họ vừa ngồi lên xe, đai an toàn tự động khóa chặt.
Cẩu Thặng chẳng những không hoảng sợ, trái lại còn vui mừng, thế này thì hoàn toàn công bằng, mình không thể ra khỏi xe, đối phương cũng không đi được...CMN!