Thủy quỷ còn chưa kịp cắn, Khánh Trần đã vung tay cho thủy quỷ một bạt tai, làm nó lăn vào trong nước.
Cẩu Oa đang nhìn Khánh Trần, thấy hành động của hắn thì ngớ ra, nhưng cũng không nói gì.
Có lẽ trước kia chưa từng thấy người nào lợi hại như vậy...
Ở thượng du, Phật gia nhìn bóng họ xuôi dòng đi xa dần, đếm số người của họ rồi giậm chân mắng to:
“Sao lại có người thất đức vậy chứ?!”
…
Phật gia đứng ở bờ sông chửi ầm lên, hắn là trùm câu lạc bộ buôn bán nội tạng, lừa bán trẻ em và phụ nữ, tất nhiên hắn hiểu rõ về quy tắc ở khu cấm kỵ...
Vốn dĩ hắn đã thiếu một con thuyền, giờ lại thiếu thêm một.
Đương nhiên không trách hắn được, người bình thường ai nghĩ đến việc lợi dụng chuyện này chứ.
Sao mà đến khu vui chơi lại còn có thể cướp thuyền của người khác?!
Theo quy tắc, chắc chắn hắn không thể qua được cửa ải tiếp theo, nếu cưỡng chế tiến vào thì khả năng cao sẽ chết.
Vì thế, hoặc là lùi lại, ngầm thừa nhận cửa ải này thất bại.
Hoặc là...Chờ thuyền của nhóm người tiếp theo.
Nhóm của Phật gia tính cả người của Vương lão đại, Nhị Hổ và Cẩu Thặng thì tổng cộng có hơn 70 người, chia làm ba nhóm cùng nhau đuổi giết Khánh Trần như kế hoạch đã thương lượng trước đó.
Phải nắm bắt thời cơ dựa hơi bán thần Trần thị.
Vì thế Phật gia còn có cơ hội.
Ba nhóm người, kiểu gì cũng chỉ có hai nhóm có đủ thuyền.
Đang suy tư thì 22 chiếc thuyền nữa xuất hiện trước mặt họ, Phật gia nói ngay:
“Đi mau, đi mau, đi mau!”
Người trẻ tuổi sau lưng Phật gia nói với giọng điệu hờ hững:
“Nhiệm vụ ông chủ giao cho lần này chỉ có thể thành công, không được phép thất bại, nhớ lấy. Bằng không không phải là đến Hội Phụ Huynh cải tạo lao động, mà đích thân ta sẽ lột da của ngươi.”
Phật gia kinh sợ, vội gật đầu:
“Ta nhớ rồi, ta nhớ rồi.”
Đoàn người xuôi theo dòng nước, hơn mười chiến sĩ gen của Trần thị chia nhau ra trấn giữ ba đội ngũ, bảo vệ đội ngũ trôi trên dòng sông.
...
Nửa đêm.
Trên con sông chảy xiết, Khánh Trần khống chế phương hướng và tốc độ một cách thành thạo, hắn không chỉ giữ ổn định cho mình mà thậm chí còn thể đi vớt những “đồng đội” lật xuống sông, giúp họ giữ vững con thuyền...Tạm thời gọi những tên du côn vô nhân tính trong trấn nhỏ là đồng đội đi.
Thủy quỷ quá yếu, yếu đến mức không xứng làm bữa khai vị cho hắn trước khi quyết chiến với Trần Dư.
Nếu độ khó của khu chèo thuyền cũng chỉ có đến thế thì cửa ải này chẳng là gì với hắn với.
Nhưng hắn biết, nhất định không chỉ có như vậy.
Sông rất dài, ví dụ như ống trượt nước dài 113 km, con sông này nhìn mãi không thấy tận cùng.
Không có gợi ý về nơi cập bờ, không ai biết trôi đến đâu mới là đích.
Đột nhiên lại có tiếng người thấp kêu gào sau lưng Khánh Trần:
“Khánh Trần, ngươi quay đầu lại nhìn…”
Hắn vung mái chèo với khuôn mặt không chút biểu cảm, lần này hắn làm ngơ luôn.
Thủy quỷ trong sông như là vô cùng vô tận, dù hắn đánh thế nào cũng không hết được.
Mãi cho đến khi bình minh ló rạng, Cẩu Oa trên chiếc thuyền cạnh đó hô lên:
“Nhìn kìa, có ánh đèn!”
Ở cuối con sống tối tăm, một ngọn hải đăng chợt xuất hiện, tất cả mọi người vui mừng khôn xiết, nếu chuyến đi thuyền này không kết thúc thì họ tuyệt vọng mất!
Mọi người ra sức chạy về phía hải đăng, nhưng trên ngọn hải đăng xây bằng gạch đỏ lại ghi: Điểm cuối, phía trước 50 km.
Khánh Trần:
“?”
Nhìn ngọn hải đăng này là biết khu vực chèo thuyền do Nhâm Tiểu Túc thiết kế, đối phương chỉ thiếu điều ghi luôn sáu chữ “Ngạc nhiên không, bất ngờ không” lên hải đăng.
Phì!
Khánh Trần tiếp tục đi về phía trước, đến đây dòng sông đã êm ả hơn, hắn nói:
“Không được thiếu cảnh giác, có không ít kẻ đuổi theo, chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường.”
Cuối cùng một ngọn hải đăng mới lại xuất hiện ở phía trước, và bến cảng cũng hiện ra trước mặt.
Mọi người cập bến, khi họ muốn bỏ thuyền lại và rời đi thì Khánh Trần chần chờ giây lát, sau đó hắn vòng trở về:
“Tất cả kéo thuyền của mình lên bờ, cầm theo cả mái chèo đi.”
Cẩu Oa sửng sốt:
“Không đến mức ấy chứ, thuyền nặng lắm đấy, chúng ta khiêng đi thì vừa chậm vừa lại không đi được xa. Mọi người chèo thuyền từ nửa đêm đến giữa trưa, mệt lắm rồi.”
“Không được.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Hai bên thuyền có tay cầm, giữ nó và kéo đi, không ai được lười biếng. Nếu các ngươi không kéo thì ta đánh các ngươi.”
!!!
Cẩu Oa cắn răng nói với các anh em của mình:
“Nghe lời, tất cả kéo thuyền đi.”
Gia chủ Khánh thị uy hiếp trực tiếp quá, không quanh co lòng vòng gì hết!
Tất cả mọi người kéo thuyền lên bờ và di chuyển, họ thấy được một tấm bia đá, viết:
“Khu vui chơi chèo thuyền Ngân Hạnh, đem đến cho bạn những niềm vui bất ngờ mỗi lần ghé thăm!”
Cẩu Oa châm chọc:
“Có quỷ mới đến chơi...Mà thôi, không thể nhắc đến quỷ.”
Nói xong, hắn còn lén liếc Khánh Trần một cái.
Đằng trước tấm bia đá có 23 tảng đá vuông nhổ ra, Khánh Trần nói:
“Đứng lên đó đi.”
23 người đứng lên trên tảng đá, những tảng đá vuông ấy rất ấm áp, chỉ trong nháy mắt hơi nước trên người họ đã bốc hơi hết.
Ngâm trong nước suốt 12 tiếng đồng hồ, sau khi quần áo được hong khô, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đột nhiên tấm bia đá phát ra âm thanh:
“Chúc mừng vượt ải thành công! Các vị chú ý, đằng trước sắp trở thành chiến trường, hãy nhớ, va chạm là nghệ thuật.”
Thế là có ý gì? Nói nhăng nói cuội à.