Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2676: Cút Sang Một Bên




Cẩu Oa nói một cách lạnh lùng:

“Ngươi không muốn sống nữa à? Tuy ngươi bây giờ người đông thế mạnh, nhưng thứ cho ta nói thẳng, ngươi có mười cái đầu cũng không đủ cho hắn bẻ.”

Khánh Trần:

“Đúng đấy.”

Sắc mặt Phật gia thay đổi:

“Ông chủ Trần sắp đến rồi, ngươi chờ chết đi! Bây giờ ngươi bị vây ở bên trong, không ra được rồi!”

Cẩu Oa ngớ ra, Phật gia nói chắc nịch thế kia là vì hắn có chỗ dựa ư? Chỗ dựa vững chắc cỡ nào mới có thể làm Phật gia lấy hết can đảm gây sự với Khánh Trần? Ông chủ Trần...Người họ Trần duy nhất có thể đối đầu với Khánh Trần mà lại có thể làm chỗ dựa chống lưng thì chỉ có mình Trần Dư thôi!

Tại sao mình lại bị cuốn vào cuộc tranh đấu này chứ?!

Khánh Trần xoay người đi đến chỗ cổng soát vé của khu chèo thuyền:

“Cẩu Oa, đi theo ta.”

Cẩu Oa do dự, cuối cùng vẫn đuổi theo.

Vốn dĩ hắn định giết một người bởi vì quy tắc, nhưng Khánh Trần ngăn hắn lại, còn nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên:

“Để lại một người qua đường là được, ngươi giết hắn làm gì?”

Cẩu Oa sửng sốt:

“À…à...”

Rồi Khánh Trần quay đầu nhìn Phật gia:

“Bảo Trần Dư đến đây, ta nhất định sẽ giết hắn.”

Mọi người rùng mình, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc!

Hắn muốn giết thần ư?!

Nhưng Khánh Trần đứng thong dong ở kia, ngữ khí vô cùng chắc chắn, tất cả mọi người không cảm thấy hắn đang nói đùa!

Khánh Trần nghiêm túc!

Bên ngoài cổng soát vé, Phật gia đang chần chừ thì bỗng nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh:

“Đi vào, đuổi hắn vào sâu trong khu vui chơi, ông chủ sắp đến rồi, đuổi theo, đừng để mất dấu hắn.”

Phật gia toát mồ hôi lạnh:

“Được, được, anh em đâu, chúng ta chia ra từng nhóm 24 người vào vượt ải!”

Nói xong, tất cả xếp hàng quét mống mắt vào sân chơi.

Từ khu vực vòng quay ngựa gỗ đến khu vực chèo thuyền chỉ có một con đường núi, mọi người đi mấy trăm mét thì dần dần nghe thấy tiếng nước chảy rào rào.

Đi tiếp về trước thì không gian trở nên quang đãng hơn, họ thấy được 22 chiếc thuyền kayak đậu ven bờ...Mà họ lại có 23 người.

Khánh Trần đầy một chiếc thuyền vào trong nước rồi nhấn thử, quả thực chiếc thuyền này chỉ chở được một người, nếu nhiều hơn e rằng thuyền sẽ lật!

Hắn cảnh giác, nhất định sẽ có một người bị bỏ lại ở đây, không được lên thuyền.

Những người đi cùng cũng sốt ruột, họ lao đến chỗ Cẩu Oa:

“Cẩu Oa ca, sau khi ra khỏi công viên trò chơi này bọn ta sẽ nghe lời ngươi hết, đừng bỏ bọn ta lại.”

Cẩu Oa hừ lạnh:

“Vội cái gì, nghe chỉ huy.”

Rồi hắn hỏi Khánh Trần

“Làm sao đây?”

Khánh Trần suy nghĩ:

“Đợi một lát đã.”

“Hả?”

Mọi người ngẩn ngơ, thế là có ý gì.

10 phút trôi qua, 22 chiếc bè nữa thình lình xuất hiện bên bờ! Thật sự là tự dưng hiện ra luôn!

“Được rồi, mỗi người chọn một chiếc đi.”

Khánh Trần nói.

Mọi người lại sững sờ:

“Sao ngài biết sẽ xuất hiện thêm 22 chiếc thuyền nữa?”

Cẩu Oa sực hiểu ra:

“Là của nhóm Phật gia! Có người đi qua cổng bán vè thì ở đây sẽ xuất hiện số thuyền tương ứng!”

“Ừ, thông minh đấy.”

Khánh Trần đẩy một chiếc thuyền xuống sông, trôi theo dòng nước xiết.

Cẩu Oa dở khóc dở cười, có lẽ chỉ có người này mới làm được những chuyện lạ kỳ như thế thôi!

“Khoan đã, chúng ta có cần đẩy hết thuyền của mấy người Phật gia vào trong sông để lát nữa họ không đi được không?”

Cẩu Oa hỏi.

Khánh Trần nhìn hắn:

“Họ không theo kịp thì làm sao chúng ta lợi dụng họ như thế này nữa? Phải để họ đuổi theo chứ, được rồi, lên đường thôi.”

Trời đổ mưa to, dần dà con thuyền kayak ngập đầy nước nưa.

Cơn mưa lạnh lẽo xối lên người, Khánh Trần vẫn điều khiển phương hướng vững vàng.

Với thể chất của hắn, điều khiển loại thuyền này dễ như chơi.

Nhưng bỗng nhiên sau lưng có tiếng người đè thấp giọng gọi tên hắn:

“Khánh Trần.”

Tiếng nói ấy tựa hồ còn mang theo hơi giá rét, người nói chuyện dường như đang ở ngay bên tai hắn!

“Khánh Trần…”

“Khánh Trần, ngươi quay đầu lại nhìn ta…”

Tức khắc Khánh Trần cảm giác sởn tóc gáy, hắn nhìn sang những thuyền khác thì thấy họ vẫn bình thường...Sao người gặp phải những chuyện thế này lại cứ là mình thế nhỉ?

Vừa nãy sau khi vượt qua cửa ải vòng quay ngựa gỗ, thanh âm bên trong cây cột nói rằng: Khu vực chèo thuyền mỗi người ngồi lên một chiếc thuyền kayak, nhưng nếu sau lưng ngươi bỗng xuất hiện một người khác thì lập tức chèo về bờ và rời khỏi sân chơi theo đường cũ, trong cả quá trình ấy không được quay đầu lại.

Trong lúc Khánh Trấn suy tư, người phía sau lưng dùng cánh tay lạnh lẽo ôm lấy cổ hắn, làn da giá buốt trắng nhợt như thủy quỷ, chúng ướt sườn sượt, giống như vừa mới từ dưới sông leo lên thuyền.

Thế nhưng vừa rồi hắn không hề nghe thấy có người bò lên thuyền!

Chỉ có điều, hình như thủy quỷ tìm nhầm người rồi, Khánh Trần thình lình quay đầu lại, thấy được gò má tái nhợt ở ngay trước mắt.

Thủy quỷ thấy hắn ngoái lại thì đột nhiên há to miệng, để lộ hàm răng sắc nhọn.

“Cút sang một bên.”