Trước vòng quay ngựa gỗ lớn, Khánh Trần nói với Cẩu Oa:
“Bảo người của ngươi nghe ta chỉ huy.”
Cẩu Oa im lặng không nói gì.
Khánh Trần kéo một người ngồi lên ngựa gỗ hoa văn mây, rồi lại kéo một người khác ngồi lên ngựa gỗ hoa văn sấm sét, Cẩu Oa quýnh lên:
“Đây đều là người của ta, sao có thể tự giết hại lẫn nhau?”
Khánh Trần nhìn hắn:
“Ai bảo phải tự giết hại lẫn nhau?”
Hắn xếp mọi người ngồi xen kẽ với nhau, nhưng dù là ngựa mây hay ngựa sét thì đều đã vượt quá ba người, không thỏa mãn điều kiện mở cửa!
Lần đầu tiên Cẩu Oa gặp phải tình huống này.
Tất cả mọi người ngồi xuống theo yêu cầu của Khánh Trần, trong vòng quay ngựa gỗ này mỗi người đều cách nhau hơn 3 mét.
Ngay khi Khánh Trần cũng ngồi xuống theo vị trí sắp xếp.
Vòng quay ngựa gỗ bắt đầu chuyển động lạch cạch, nhưng không hề có đếm ngược, ngựa gỗ cũng không lộ ra răng nanh, và cũng không xuất hiện mã tâu.
Cho đến khi ngựa gỗ dần dần dừng lại.
Giọng nữ bên trong cây cột vang lên, âm thanh không lớn nhưng đủ để tất cả những ai ngồi trên ngựa gỗ nghe được:
“Chúc mừng vượt ải thành công, hãy nhớ, khu chèo thuyền không thu phí, hãy yên tâm sử dụng.”
Cẩu Oa nhìn Khánh Trần với ánh mắt đầy kinh ngạc, trước kia cây cột này không hề nhắc nhở họ đã vượt ải thành công!
Bây giờ thành công mới là thành công thật!
“Tại sao?!”
Cẩu Oa hỏi.
Khánh Trần không trả lời.
Vì điều 12 trong hướng dẫn dành cho du khách có ghi:
Sau 6 giờ tối, xin hãy đảm bảo không có ai bên cạnh bạn trong phạm vi 3 mét. Nếu có người khăng khăng muốn tiếp cận ngươi thì hãy nhớ người đó có khả năng không phải là bạn của ngươi.
…
Thoạt nhìn câu hướng dẫn này rất đáng sợ, tựa như có ma quỷ trà trộn vào nhóm người, sau khi tiến vào công viên trò chơi tất cả mọi người sẽ bị bầu không khí khủng bố này dần dần làm cho phát điên.
Nhưng ngay từ khi bắt đầu, bản hướng dẫn này không phải là quy tắc, mà là hướng dẫn vượt ải.
Hướng dẫn vượt ải vòng quay ngựa gỗ: Phải vào sau 6 giờ tối, mỗi người cách nhau trên 3 mét, thỏa mãn điều kiện vượt ải.
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Cạch, bàn đạp của mọi người mở ra.
Cẩu Oa nhìn về phía Phật gia ở phía bên kia cổng soát vé:
“Thứ Vương lão đại nắm giữ đâu? Không có nó thì khi cưỡng chế đi tiếp, mọi người đều phải chết.”
Phật gia móc một ống tiêm từ trong túi quần ra:
“Ý ngươi là cái này à? Xem ra các ngươi kiếm ăn trong khu cấm kỵ nhờ vào nó nhỉ.”
Khánh Trần yên lặng quan sát.
Đó là vật cấm kỵ, một vật cấm kỵ đối phương nhặt được trong khu cấm kỵ số 001.
Hắn nhìn Cẩu Oa, ánh mắt của đối phương dính vào ống tiêm kia rồi, hiển nhiên đó là công cụ cực kỳ quan trọng, thậm chí Vương lão đại khống chế được cả trấn nhỏ nhờ có.
Nhưng đột nhiên Phật gia quay sang nhìn Khánh Trần:
“Ngươi phá giải quy tắc của cửa ải này đúng không? Ngươi chính là Khánh Trần!”
Khánh Trần cười nói:
“Chủ nhân nhà ngươi vẫn chưa đến à.”
Ngả bài luôn.
Khánh Trần vừa thấy Phật gia là liếc mắt quan sát xung quanh ngay, chưa biết chừng Trần Dư đang ẩn nấp trong đám đông với thái độ bàng quan lạnh nhạt.
Thể lực của họa sĩ Trần thị không tốt lắm, nếu đối phương bất cẩn bị mình đánh lén thì khả năng cao sẽ bị thương nặng...Dù đánh lén thì Khánh Trần cũng chỉ dám chắc mình có thể khiến đối phương trọng thương mà thôi, rốt cuộc đó là bán thần.
Nhưng hắn không phát hiện người nào mang theo chiếc balo kỳ lạ, cũng không thấy có ai đem theo tranh cuộn, tranh cuộn khó cất giấu, vậy là Trần Dư không ở đây.
Họa sĩ Trần thị không thể rời tay tranh vẽ, Trần Dư cũng không có can đảm ấy.
Phật gia nheo mắt:
“Cẩu Oa, các ngươi bắt lấy hắn, ta sẽ xin ông chủ Trần ban cho ngươi vinh hoa phú quý.”
Cẩu Oa quay sang nhìn Phật gia với trạng thái vô cảm:
“...Sao ngươi không bắt đi, tự đi mà bắt đi chứ!”
Lừa tên ngốc sờ dây điện chắc? Ngươi nghĩ ta bị điên hay gì!
Bây giờ dù Cẩu Oa có ngu đến mấy cũng biết người bên cạnh là ai.
Hắn giật mình, Phật gia to gan đến mức nào mà lại muốn bắt người này?
Lúc trước thuộc hạ của Cẩu Oa nói xấu Hội Phụ Huynh vài câu đã làm Cẩu Oa sợ chết khiếp, giờ lại có người bảo hắn hại Phụ Huynh của người ta, thế không phải là chơi nhau à?
Dù ngươi có thể giết hắn trong công viên trò chơi, trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió, đến lúc đó hơn ba triệu thành viên Hội Phụ Huynh liều mạng với ngươi, ai mà chịu được?
Hội Phụ Huynh nổi danh nhất giới câu lạc bộ với phong cách không chết không ngừng, một khi ngươi giết một người của họ thì dù phải đuổi theo đến chân trời góc bể họ cũng sẽ giết ngươi bằng được.
Phong cách làm việc này khiến các câu lạc bộ nhỏ vừa nghe tiếng đã sợ mất mật, nếu gặp phải Người Nhà đi một mình thì cũng phải lịch sự tiễn người ta đi, thậm chí trước khi đi còn phải dúi cho đối phương hai gói trà.
Một phần ba đám côn đồ trong trấn nhỏ đều là cá lọt lưới trong hành động thanh trừ tội phạm của Hội Phụ Huynh hồi trước, hiện nay các huynh đệ của họ hoặc ít hoặc nhiều vẫn đang phải cải tạo lao động trong thành phố.