Nhưng nếu dựa theo phương pháp qua cửa của trấn nhỏ thì họ giết liền ba người, điều này có nghĩa là họ vi phạm quy tắc nếu cưỡng chế tiến vào cửa ải thứ hai.
Thật ra có thể xem như trấn nhỏ lợi dụng bug, vì họ bốn không định vào cửa thứ hai, chỉ cần vượt qua cửa đầu tiên, sau đó vui vẻ đi nhặt trái cây là được rồi, có vào cửa ải thứ hai hay không cũng chẳng sao.
Nhưng bây giờ có người ép họ đi vào.
Một khi vi phạm quy tắc, nếu cưỡng chế tiến vào nhất định sẽ chết, cho nên vừa rồi Cẩu Oa thấy có người một mình xông vào cửa thứ hai mới nói đối phương chắc chắn sẽ chết.
Phật gia suy nghĩ, lẽ nào Khánh Trần đã chết ở bên trong rồi ư? Chết vì quy tắc?
Nhưng bên trên đã dặn, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Hắn mỉm cười, nói với Cẩu Oa:
“Có đi hay không không phải do ngươi quyết định.”
Mấy chục thuộc hạ đứng sau lưng hắn giơ súng lên, chĩa họng súng vào tất cả mọi người.
Cẩu Oa nói với giọng lạnh lùng:
“Ta không sợ đâu, các ngươi dám nổ súng không?”
Hướng dẫn dành cho du khách đã ghi rõ cấm sử dụng bất cứ công cụ gì! Thậm chí là vật cấm kỵ!
Ở nơi này mà chơi súng thì chỉ có đường chết!
Phật gia xua tay ý bảo thuộc hạ hạ súng xuống, rồi hắn cười nói:
“Thực lực của ngươi mạnh hơn Vương lão đại và Nhị Hổ à? Không phải thì ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Lúc này Vương lão đại và Nhị Hổ toàn thân máu me be bét bị người ta xách đi, đã hôn mê từ lúc nào không hay.
Khánh Trần biết, chắc chắn cao thủ mà Trần Dư đưa cho Phật gia đang ở bên cạnh hắn.
Phật gia nói:
"Nếu phương pháp vượt ải lần trước không đúng thì ngươi vượt ải lần nữa bằng phương pháp chính xác.”
Cẩu Oa tức đến mức bật cười:
“Nếu ta biết phương pháp chính xác thì còn cần dùng phương pháp sai lầm nữa à?”
“Không qua được thì chết.”
Ngữ khí của Phật gia hết sức lạnh lùng, hắn vừa dứt lời thì một người đằng sau hắn đã bóp nát cổ của Vương lão đại.
Khánh Trần:
“…”
Ngươi uy hiếp Cẩu Oa thì giết Vương lão đại làm gì, Vương lão đại oan uổng quá.
Nhân lúc những người này đang nói chuyện, Khánh Trần bắt đầu lục tìm trong khu vực vòng quay ngựa gỗ.
Hắn đi đến chỗ thùng rác, mở ra xem thì không thấy có gì cả, lắc bình chữa cháy, cũng không có gì lạ thường.
Rồi hắn đi xem sổ ghi chép ý kiến của du khách, có một dòng chữ nguệch ngoạc trong sổ:
“Trong khu chèo thuyền không được quay đầu lại!”
“Không có tin tức hữu dụng à!”
Khánh Trần bĩu môi rồi đi về phía ngựa gỗ, hắn im lặng nhìn nó, cau mày suy tư.
Con ngựa gỗ này được dựng bằng một cây gậy chống trên mặt đất.
Ngay lập tức hắn ôm ngựa gỗ, gắng sức nhổ lên!
Không nhổ được…
Với sức mạnh của hắn mà còn không nhổ lên được, vậy thì đúng là không nhổ được.
Sau đó Khánh Trần rót vân khí Kỵ Sĩ vào ngón tay mình, ấn mạnh lên thân ngựa gỗ một cái, vẫn không nhúc nhích.
Trên đời này có rất ít thứ hắn phá mà không hỏng, nhưng hắn tình cờ biết được có một thứ như thế.
Có lẽ hắn biết công viên trò chơi này được xây dựng bằng cách nào rồi.
Gượm đã, Khánh Trần cứ có cảm giác hình như mình bỏ sót thứ gì đó…
Giống như cửa ải Cưỡi ngựa và chém kia, nếu người thân và bạn bè người bình thường đến chơi, tất cả mọi người sẽ phải đứng trước sự lựa chọn nội tâm: Giết hay không giết?
Nhưng nơi này đã bị nhóm của Cẩu Oa dùng rồi, giết người đơn giản như bổ dưa, đối với họ quy tắc không hề khó tí nào.
Khánh Trần nghi ngờ, lẽ ra những người này phải vượt ải dễ dàng mới đúng, vì sao họ vẫn dừng chân ở cửa thứ nhất, giết thẳng đến cuối cùng là xong rồi mà?
Chắc chắn cách này có vấn đề, nhất định sẽ mắc kẹt ở nơi nào đó, hoặc có thứ gì đó khiến họ không dám đi tiếp.
Nếu là trò chơi trốn thoát khỏi mật thất thì ở đây chắc chắn có manh mối để qua cửa, mà theo tính cách của Nhâm Tiểu Túc và Khánh Chẩn, họ sẽ thiết kế phương pháp vượt qua từng cửa ải bằng cách chém giết ư?
Không.
Hắn đứng trước vòng quay ngựa gỗ khổng lồ, nếu hắn là Khánh Chẩn, hắn sẽ bố trí cửa ải này như thế nào? Đối phương dùng thủ đoạn dẫn dụ vô cùng tinh tế khiến mọi người nghĩ rằng đây là một trò chơi chém giết, rồi lại che giấu phương pháp vượt ải thật sự.
Chắc chắn thông tin ẩn giấu trong manh mối đã biết.
Khánh Trần nhắm mắt lại, che lấp con ngươi hoàng kim của mình…
Ngay sau đó hắn mở mắt ra, quan sát vòng quay ngựa gỗ trước mặt một cách cẩn thận.
Khánh Trần nhìn về phía Cẩu Oa, nhỏ giọng nói với hắn:
“Nếu không muốn chết thì làm theo lời ta nói, 24 người ở lại, còn lại đều đi ra ngoài, một lần nữa vượt ải.”
Cẩu Oa sửng sốt, hắn nhìn chằm chằm vào Khánh Trần, nạn dân bẩn thỉu này biết cách qua cửa ư?
Nhưng hắn sực nghĩ đến điều gì, không nói tiếp nữa.
Lu đá đã được đổ đầy máu, Khán Trần chọn mười mấy người ra ngoài, chỉ để lại 24 người bao gồm hắn ở bên trong.