Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2667: Đáng Đời




“Người quản lý” của thị trấn cấu kết với người bên ngoài, chúng dùng những vật tư có giá thành cực kì rẻ để đổi lấy những bảo vật trong tay mọi người. Vương Đầu Nhị và Cẩu Oa không hề cướp đồ từ tay những người đào vàng. BởI một khi đã cướp thì sẽ không ai chịu vào vùng đất cấm làm việc cho chúng nữa, chúng chỉ có thể dùng đến thủ đoạn khôn vặt này để khiến những người đào vàng can tâm tình nguyện giao bảo bối cho chúng. Nhưng người đào vàng chỉ như những con heo được chúng nuôi nhốt thôi.

Nơi này cũng giống như những căn hầm u tối, một khi đã bị giam lỏng ở đây thì cả đời cũng đừng hòng thoát ra được.

Nhân lúc bên ngoài đang náo nhiệt, Khánh Trần quay người lẻn vào một túp lều nhỏ khác, hắn xem cột, xem tường mộc của từng túp lều một. Hắn muốn tìm xem liệu có túp lều nào có chữ khắc giống của mình không. Đến túp lều thứ ba, trên cột của gian lều này được khắc:

“Không được đến gần những cây có hình mặt người!”

“Không được lùi lại chạy ra khỏi rừng!”

“Nếu cảm thấy toàn thân nhức mỏi, nhắm mắt mười giây!”

“Không được đưa lệnh bài cho người khác.”

Khánh Trần nhíu mày nhìn ba dòng cảnh cáo, dòng thứ hai rõ ràng đang viết mâu thuẫn với cái mà đêm qua hắn nhìn thấy.

Lúc trước người phụ nữ kia nói nhất định phải cạy ra khỏi khu rừng, bây giờ người này lại bảo không được rời khỏi rừng, nên nghe ai đây? Điểm chung duy nhất là bọn họ đều nhắc nhở không được đưa lệnh bài cho người khác.

Khánh Trần chui ra khỏi túp lều ấy, khi hắn định vào túp lều kế tiếp thì chợt có một gã đàn ông trung niên đang nghịch một con dao phay, hắn cười lạnh rồi nhìn về phía bên nay.

“Làm gì đấy?”

Khánh Trần lúng túng đáp:

"Ta hơi đói nhưng ta không có gì có thể mang đi đổi nên ta muốn tìm trong lều của người khác xem có thứ gì ăn được không.”

Gã đàn ông trung niên nói:

“Ngươi đến để xem lời cảnh báo đúng không, bất cứ tên nào mới đến gần như đều giống như ngươi. Đừng tốn sức nữa, mấy chữ được khắc kia đều vô dụng hết, nếu chúng thật sự có tác dụng thì lũ người ấy đã không chết.”

“Vậy cái gì mới có tác dụng?”

Khánh Trần hỏi lại.

“Tại sao ta phải nói điều này cho một tên sớm muộn gì cũng chết như ngươi?”

Gã trung niên lạnh lùng nói.

Lúc này, phía xa xa có một người thanh niên gọi:

“Nhị Hổ, Vương Đầu Nhi gọi ngươi. Hắn muốn hôm nay ngươi dẫn một đội đi vào vùng đất cấm cùng với Cẩu Oa ca và Cẩu Thặng ca! Đúng rồi, hai người này sẽ đi cùng ngươi.”

Nhị Hổ nhìn hai gã đi sau người thanh niên.

“Trông lạ thế, chưa thấy trong trấn bao giờ.”

“Vương Đầu Nhi nói rằng đây là người sáng nay vừa đến.”

Người thanh niên hạ giọng nói:

"Nghe nói đây là nhân vật máu mặt trong Bắc Phương thành, không rõ đến đây để làm gì nữa."

Khánh Trần biết, vào thời điểm nước sôi lửa bỏng này, tất thảy những người đột nhiên xuất hiện ở tiểu trấn nhất định đều liên quan đến hắn. Không phải người của Trần Dư thì cũng sẽ là những thế lực thù địch khác muốn giết hắn.

Cùng lúc đó, bên ngoài tiểu trấn lại đến thêm một đoàn xe nữa. Hơn hai mươi tên đầu trọc lốc nhảy từ trên xe xuống, tên nào tên nấy đều có hình xăm trên đầu. Vương Đầu Nhi chậm chạp đi ra nghênh đón:

"Ây yo, đây chẳng phải Phật Gia ư, cơn gió nào đưa vị kim chủ như ngài đến đây vậy?"

Gã thủ lĩnh đám trọc đầu cười đáp:

"Lúc trước đều lấy hàng từ ngươi mà mãi vẫn chưa qua đây xem thử. Ngoài kia người người đều nói Cấm Địa số 001 quỷ dị lạ thường vì thế ta chỉ muốn đến đây tham quan thôi. Đúng lúc gần đây ta đang rảnh, tranh thủ đến đây uống với ngươi và chén."

Nhị Hổ cười lạnh:

"Rảnh với không rảnh cái gì, e là đang trốn Hội Phụ Huynh truy sát thì có."

Khánh Trần: Dù Hội Phụ Huynh không ở đây nhưng chỗ nào cùng có lời đồn về Hội Phụ Huynh.

Gã Phật Gia này đúng thật là đã từng xuất hiện trong báo cáo của La Vạn Nhai, hắn tham gia vào các đường dây đánh bạc, buôn người, mua bán Khí Quan. Dường như bất cứ nghề gì kiếm nhiều tiền nhất hắn đều không ngại nhúng tay vào. Ban đầu hắn làm ăn ở Thành phố số 17, sau đó vì Tiểu Ngũ chiếm được khu Tam Hạ ở đó nên đã bí mật truy lùng hắn trong toàn thàng phố, cuối cùng hắn chạy mất tiêu rồi. Người này linh tính cũng khá chuẩn đấy.

Nhưng ở trước mặt Kỵ Sĩ hắn sẽ không vui khi bị gọi bằng biệt danh Phật Gia này đâu, tên Phật Gia trước đó...chết thảm rồi.

Khánh Trần chợt nhận ra, chỉ một cơn gió đã thổi hết thảy bọn đầu trâu mặt ngựa tới đây. E rằng đây hẳn phải là đám trợ thủ của Trần Dư đến đây để tìm kiếm tung tích của Khánh Trần nhỉ? Trần Dư không có Mật Thược Chi Môn nên để lén đi từ Thành phố số 7 đến đây cũng phải mất ít nhất vài ngày. Trong lúc hắn đang mải suy tư thì Cẩu Oa đi đến rồi ném cho hắn một gói đồ nhìn khá sơ sài:

"Đây là lương thực của người trong hành trình ba ngày, người mới nên được ưu ái gói lớn. Lần sau đi vào ngươi phải tự mua rồi. Nhớ là không được cho người khác, bằng không tự chết đói cũng đáng đời lắm."