Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2666: Cấm Địa Số 1 Mở Râ




"Nên nhớ là họa từ miệng mà ra, ra ngoài không được nói xấu Hội Phụ Huynh."

Khánh Trần:

"Danh tiếng của Hội Phụ Huynh ở nơi tối tăm mịt mù này đã hũng hãn đến mức vậy rồi ư?"

Khí Quan trong cái hòm này hẳn là được lấy từ người tên vừa nãy cầm dao định đâm người.

Nơi này có hẳn một đường dây lừa người. Chúng sẽ tung ra lời đồn "Làm giàu chỉ sau một đêm" giống như tuyên truyền đến đây sẽ kiếm được bao nhiêu tiền rồi lừa mọi người đến đây làm nô lệ cho chúng. Những kẻ thần trí còn tỉnh táo sẽ tiếp tục giúp chúng tìm kiếm bảo vật, những kẻ không còn tỉnh táo sẽ bị đoạt mất Khí Quan rồi mang vào thành phố bán. Lúc này, gã đàn ông trung niên tên là Cẩu Oa nhìn Khánh Trần nói: "Đừng hòng chạy, không thì ông xẻo thịt mày đấy."

Vương Đầu Nhi lắc đầu nói:

Đừng suốt ngày chỉ biết dọa người mới thế, dọa quá rồi làm việc không hiệu quả đâu. Ngày kia ngươi dẫn một đội đi, Cẩu Thặng dẫn một đội. Lần này hai đứa so xem bên nào kiếm được nhiều đồ hơn. Nhớ kĩ là ta không sống thêm được bao nhiêu nữa, kiếm tiền rồi cũng đến lúc phải về thành phố hưởng phúc tuổi già vài năm thôi. Năm nay xem xem ngươi và Cẩu Thặng ai có năng lực hơn, người thắng sẽ được thừa kế cả tiểu trấn này."

Cẩu Oa cúi đầu:

"Con hiểu rồi...Vậy còn Nhị Hổ thì sao? Người không xem xét hắn sao?"

"Nhị Hổ dã tâm quá lớn, chí nó không đặt ở đây đâu."

Vương Đầu Nhi cười tủm tỉm nhìn Khánh Trần:

"Về ngủ đi, ngủ ngon. Ngày kia còn vào vùng đất cấm làm việc nữa đấy."

Chúng nhìn Khánh Trần bò về túp lều của mình rồi cười thật lớn. Bỗng dưng Cẩu Oa nói:

"Sao âm thanh rèn sắt lại ngừng rồi?"

"À."

Vương Đầu Nhi đáp.

"Cấm Địa số 001 mở ra rồi."

"Nhưng tiếp viện vẫn chưa đến nơi, sáng mai mới đến."

Cẩu Oa đáp.

Vương Đầu Nhi nói:

"Vậy thì chờ tiếp viện đến rồi chúng ta xuất phát luôn! Ngày mai lên đường! Kỳ lạ thật, sao lần này vùng đất cấm lại mở sớm nhỉ?"

Sau khi Khánh Trần chui vào trong lều của mình, thần sắc hắn không có chút vẻ sợ hãi nào. Lúc này hắn mới ý thức được thì ra âm thanh luyện sắt không phải đến từ tiểu trấn này mà là từ sâu trong Cấm Địa số 001. Nhưng âm thanh rèn sắt ấy tựa như ở ngay sát bên tai vậy.

Trong lúc đang trầm ngâm suy tư, túp lều ngay bên cạnh hắn đột nhiên truyền đến tiếng hét kinh hãi của phụ nữ:

"Đừng giết ta! Đừng giết ta!"

Đám lão già từng nói nơi này là sân chơi, nhưng nơi này làm gì có tí sân ơi vui vẻ nào chứ, vùng đất khủng bố thì có.

Tâm tư Khánh Trần dần nặng trùng xuống, thần Nhậm Tiểu Lật và Khánh Chẩn luôn làm việc quang minh chính đại, tại sao lại thiết kế ra cái luật chơi của vùng đất cấm dị thường như vậy? Nhất định là phải có chỗ nào đó xảy ra vấn đề rồi... Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?

Bình minh ngày thứ hai, tiểu trấn bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt, bên ngoài trấn truyền đến tiếng động cơ vang trời. Đám người đào vàng lũ lượt chui ra khỏi lều của mình đến vây quanh chiếc xe chở hàng bên ngoài thị trấn, sau đó chuyền những bảo bối mình kiếm được ở vùng đất cấm lên xe.

Một người thanh niên chuyền vài chiếc lá cây khô lên:

"Chỗ ta có Vân Diệp, cho ta mười cái chân gà, ba mươi thanh dinh dưỡng, bốn thùng bia, ba điếu thuốc lá!"

Người trung niên trên xe chở hàng vui như được mùa nhận lấy Vân Diệp, sau đó tươi cười gọi về phía thùng hàng đằng sau:

"Các anh em, lấy vật phẩm để ta đưa cho vị Trần công tử này đây!"

Khánh Trần đứng từ xa quan sát mọi việc. Hắn biết Vân Diệp, thứ này ngâm lấy nước uống có tác dụng bồi dưỡng rất tốt cho cánh mày râu. Nhửng người thuộc tầng lớp thượng lưu ở khu Tam Thượng trong thành phố rất thích thứ thức uống này. Một hũ trà Vân Diệp nhỏ có thể có giá lên tới vài triệu. Nghe nói sau khi uống hết một hũ, đến ông lão bảy mươi tuổi cũng có thể trẻ hóa trở lại.

Rồi một người phụ nữ lấy ra một hòn đá, mong chờ nhìn người trung niên trên xe chở hàng:

"Ngươi xem cục đá này của ta có tác dụng gì không?"

Gã trung niên nhếch mép cười lạnh rồi ném cục đá ra phía xa.

"Nhặt bừa một cục đá đến đây rồi lòe ai đây, cút!"

Người phụ nữ tiếp tục van xin:

"Cho ta chút đồ ăn đi mà, vài thanh dinh dưỡng là được."

Gã trung niên lạnh lùng đáp:

"Vào vùng đất cấm làm việc, bọn họ sẽ cho ngươi đồ ăn."

"Ta không dám vào đó nữa!"

"Thế thì chết đói trong trấn đi."

Khánh Trần nhìn những người đào vàng gương mặt hốc hác, hốc mắt lõm sâu. Những người này nào phải người đào vàng gì đâu, rõ ràng là bị quỷ hút hết dương khí thì có. Bên cạnh vẫn còn hai xe chở hàng nữa, Cẩu Oa đang cho người vận chuyển hàng hóa từ trên xe xuống. thanh dinh dưỡng, nước suối, thuốc lá, rượu, thịt đông lạnh. Nơi này không hề giống truyền thuyết giàu sau một đêm được lan truyền.