Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2665: Lo Chuyện Bao Đồng




Rồi Khánh Trần chợt nhận ra, đại đa số những người ở đây đều cùng xuất hiện một số vấn đề. Nếu chỉ có một hoặc hai người thôi thì có thể do bị áp bức đến phát điên. Nhưng nếu vấn đề này xuất hiêng một cách đại trà, vậy thì có nghĩa đây là vấn đề của Cấm Địa số 001.

Nhưng trước kia sư phụ không hề nhắc đến việc này với hắn... Lẽ nào là bởi sư phụ không biết? Hay là vì một lí do đặc biệt nào khác?

"Được rồi, ngươi ở căn này nhé."

Lão già chỉ tay về phía một túp lều.

"Sáng ngày kia chúng ta xuất phát, không có sự cho phép của ta thì không được rởi khỏi thị trấn nửa bước, cũng không được một mình tiến vào vùng đất cấm."

Khánh Trần đáp:

"Túp lều này không có chủ nhân à?"

Lão nhìn hắn rồi cười để lộ ra hàm răng đen sì:

"Chết rồi."

Khánh Trần kinh hãi lùi về sau hai bước, lão già rất hài lòng về phản ứng của hắn:

"Từ nay về sau ngươi cứ gọi ta là Vương Đầu Nhi là được. Ngủ đi."

Khánh Trần khom người chui vào trong lều, bên trong có một chiếc giường nhỏ được làm từ cành cây và lá khô, bên cạnh giường còn có một cái gương trang điểm cầm tay của chủ nhân cũ chiếc lều này, có thể đó à một người con gái."

Hắn quan sát một lượt xung quanh, đột nhiên hắn sừng sờ nhìn những thứ trước mắt.

Trên cột của túp lều có một hàng chữ nhỏ xíu được khắc bằng con dao nhỏ, bên cạnh cột còn có một con dao tỉa lông mày bị gãy đoạn, trên lưỡi dao có vết máu khô đen.

"Sau lưng có người gọi nhất định không được đáp!"

'Không được uống máu chảy ra từ cây khô!"

Câu này bị gạch đi, có người lại bổ sung thêm một câu

"Không phải cây, cây không biết khóc."

"Không được đưa lệnh bài cho người khác!"

"Nhớ thật kĩ tên mình!"

"Quả có màu đỏ mọc trên cây không được ăn!"

"Quả có màu trắng trên cây có thể ăn!"

"Lùi lại rồi chạy đi!"

Phía dưới hàng chữ nhỏ này còn có một chữ nữa được khắc xiêu xiêu vẹo vẹo: Chạy!

Khánh Trần nhíu mày, tình trạng tâm thần của người khắc những dòng chữ này chắc chắn đã không còn bình thường nữa, hắn rất chắc chắn những thông tin này chưa chắc đều có ích, sự hỗn loạn trong logic này có thể sẽ khiến hắn hiểu nhầm một số thứ. Hắn cần phải thông qua sự hỗn loạn trong thần trí này để tìm ra chân tướng sự việc.

Vùng đất cấm này hoàn toàn khác so với bất kỳ, một vùng đất nào hắn từng đến trước đây.

Tiểu trấn cùng âm thanh rèn sắt tinh tinh tang tang chìm dần vào trong màn đêm u tối.

Khánh Trần nhắm mắt ngồi trên chiếc giường làm từ cành cây và lá khô, vừa lắng nghe âm thanh nói mơ văng vẳng bên tai vừa bắt rận nghịch. Mãi đến bốn giờ sáng, đột nhiên có hai tên mặc áo ba lỗ xông vào lều xách hắn lôi ra ngoài. Hai chân Khánh Trần nhuốm đầy bùn đất, hắn kinh hãi gào lên:

"Các người định làm gì? Các người là ai? Thả ta ra!"

Lúc này, Vương Đầu Nhi từ trong bóng tối đi ra:

"Được rồi, thả ra đi, hắn không phải cao thủ gì đâu. Cao thủ sẽ không có phản ứng như vậy."

Khánh Trần cuồng nộ nhìn lão:

"Các người đang làm gì đấy? Thả ta ra! Ta không thèm kiếm tiền ở đây nữa! Ta đi về đây!"

Vương Đầu Nhị cười hả hê nói:

"Bây giờ muốn chạy thì muộn rồi, không tìm thấy món gì đáng giá trong Cấm Địa số 001 ngươi không thoát nổi đâu. Tiểu trấn này chỉ có hai cách để rời đi, một là tìm được bảo vật bên trong vùng đất cấm, hai là chết."

Lúc này, một người cầm theo một cái hòm đen đi ra. Khánh Trần vừa nhìn liền nhận ra ngay đây là thứ gì, trước kia câu lạc bộ Thế Giới thường dùng nó để bảo tồn Khí Quan. Ngày trước thứ này rất phổ biến, ở khu Tam Hạ còn có người rước nó đi khắp ngõ ngách phố phường.

Sau khi Hội Phụ Huynh xuất hiện và chiếm lĩnh từng chút một khu Tam Hạ, Tiểu Thất Tiểu Ngũ cùng mọi người chỉ cần nhìn thấy nó sẽ thẳng tay giết rồi treo ở các tòa nhà thị chúng, dần dần chẳng còn ai dám kiêu ngạo như vậy nữa. Trên thực tế, trong việc mua bán Khí Quan nhất định không có chuyện tình nguyện hay không tình nguyện, nó đã sản sinh ra quá nhiều tà ác và tâm ma.

Thậm chí mua bán Khí Quan còn là vết nhơ lớn nhất trong lịch sử chuỗi cung ứng của cả liên bang, một số người còn thà mua bán Dopamine* còn hơn là tham gia ngành nghề này.

(*Dopamine: một loại ma tóe nhưng nó là loại ma tóe cao cấp nhất trong các loại ma tóe, vì vậy nên ngoài dùng để hút chích ra thì Dopamine còn có tính ứng dụng rất cao trong y học hiện đại)

Gã trung niên đang giơ chiếc hòm đen ấy lên bỗng đi về phía Khánh Trần rồi đưa chiếc hòm cho một gã khác đang đứng cạnh hắn:

"Mang đến Thành phố số 19, nhớ là phải tránh xa thành viên của Hội Phụ Huynh ra, khi trở về cũng cần cẩn thận những kẻ bám đuôi. Nếu để chúng điều tra ra chúng ta thì tất cả đều không có kết cục tốt đẹp gì đâu."

"OK Cẩu Oa ca."

Gã ta đáp.

"Hội Phụ Huynh thích đi lo chuyện bao đồng thật đấy."

"Đừng có nói linh tinh như thế."

Gã Cẩu Oa trung niên trợn mắt nhìn hắn.